Đêm dần buông xuống, từng tòa cao ốc san sát nhau bắt đầu nổi lên những ánh đèn neon sáng lóa.
Trên đường phố tấp nập kẻ qua người lại, một bóng dáng lẻ loi đập vào mắt người qua đường, cô gái với thân hình mảnh mai, mái tóc có chút ướt rũ xuống hai bên gò má do bị dính nước mưa sau trận mưa rào khi nãy.
Cơ thể khẽ run rẩy vì bị lạnh, cô bước đi từng bước nặng nhọc đi về phía trước, ánh mắt trở nên mờ dần vì những giọt nước mắt đang dần nhòe đi.
“Hức…tại sao, tại sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy… Rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì chứ?!”
Cô khẽ thốt ra những lời lẽ tận sâu trong đáy lòng, nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi, từng giọt, từng giọt lạnh lẽo chảy dài trên gò má gầy gò của cô gái.
Dạ Mẫn không hiểu, tại sao hết lần này đến lần khác Tư Đồ Hoằng cứ phải tổn thương cô, chẳng lẽ cô yêu anh là sai trái sao? Giữa người với người rốt cuộc thì có sự công bằng không? Yêu và được yêu lại khó khăn đến vậy ư?
Cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, cô không muốn cố gắng nữa, cô mệt rồi. Mệt mỏi vì những lần phải chờ đợi anh, mệt mỏi vì lúc nào cũng phải tỏ ra mình ổn, mệt mỏi vì khi đứng trước mặt anh cô không phải là chính mình.
Cô yêu anh…nhưng anh lại yêu cô ấy, thứ tình cảm này cô thật sự muốn từ bỏ rồi, dẫu cô có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-that-khong-de-dang/3439776/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.