Chương trước
Chương sau
Đây có lẽ là một cặp vợ chồng mới cưới kỳ lạ nhất từ trước đến nay đi đến tòa án để công chứng, tuy rằng người chồng vô cùng cao to đẹp trai, người vợ thì lại dịu dàng mỹ lệ, nhưng mà bụng của cô gái này đã lớn đến mức dường như có thể chuyển dạ sinh con bất cứ lúc nào, vậy nên khiến cho mọi người không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh đều không quan tâm, anh đỡ cô, giúp cô đi từng bước một.

Cô mặc một chiếc áo bầu rộng rãi, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, nhưng mà vẻ mặt lại phảng phất đôi chút tái nhợt, giữa hai hàng chân mày cau chặt lại.

Thực ra mà nói, bụng của cô đã lớn đến mức không tiện đi lại, huống chi mỗi bước của Uông Xảo Ninh phải bước đi cà nhắc cà nhắc, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười mãn nguyện ở trên khuôn mặt.

Mặc dù trên trán dường như đã đầm đìa mồ hôi, mặc dù đoạn đường này rất ngắn, nhưng bọn họ cảm thấy dường như đã đi cùng nhau rất lâu, mười phút, mười tháng, mười năm, hoặc có lẽ là cả đời... Đi đến phía trước bục tòa công chứng, đứng ở nơi này, bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng, đã quên mất đoạn đường phải đi rất xa, quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy con đường ban đầu lúc mới tới nữa.

Từ nông thôn, đến Đài Bắc, từ không quen biết, đến quen biết, từ thích nhau, đến yêu nhau, thậm chí từ ở bên cạnh nhau, đến chia lìa, rồi lại ở bên cạnh nhau một lần nữa... Những chuyện cũ mà bọn họ đã từng cùng nhau trải qua, nhiều không đếm xuể.

Bụng lại một hồi nhói đau, mi tâm của Uông Xảo Ninh càng nhíu chặt, bây giờ khoảng cách giữa những cơn đau hình như đã càng rút ngắn rồi... Cô chịu đựng, đã đi đến nơi này, nếu không thể hoàn thành, bọn họ sẽ vô cùng thất vọng.

Công chứng viên đang đứng ở trên bục, trông thấy hôm nay có một đôi vợ chồng mới cưới thật đặc biệt, nghe nói bọn họ công chứng xong thì sẽ phải vào bệnh viện để sinh con, tiện thể còn chữa bệnh nữa.

Lần này đến bệnh viện, không ai biết còn có thể trở về hay không, cho nên bọn họ quyết định kết hôn, Quý Thạch Khiêm đã nói như thế.

“Nếu hai người đã chuẩn bị tốt thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Quý Thạch Khiêm đỡ cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình.

Hai người cùng gật đầu với công chứng viên, đây chỉ đơn giản là trình tự của pháp luật, sẽ không có trường hợp quá lãng mạn, công chứng viên chỉ hỏi hai người có nguyện ý hay không, hỏi xem có người làm chứng hay không, sau đó liền hoàn tất thủ tục đăng ký.

Thực ra mà nói, việc này cũng không giống với việc kết hôn ở trong giáo đường, không có không khí lãng mạn, không có hoa tươi, không có mục sư, không có khách khứa, nhưng trong lòng bọn họ đều rất vui vẻ.

“Thật ra quá trình này rất đơn giản, chờ chút nữa tôi sẽ hỏi hai người, hai người chỉ việc trả lời là được rồi.” Cầm tài liệu quan sát một hồi, công chứng viên nói với Quý Thạch Khiêm: “Quý Thạch Khiêm tiên sinh, anh có đồng ý cưới Uông Xảo Ninh tiểu thư làm vợ không?”

“Tôi đồng ý!”

Lại đến đằng gái: “Uông Xảo Ninh tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Quý Thạch Khiêm tiên sinh không?”

“Tôi... đồng ý!”

“Tốt lắm! Đến lượt hai vị nhân chứng cũng có mặt ở đây.” Nhìn sang vợ chồng Lý Bình, cũng thấy bọn họ gật đầu đồng ý. “Bây giờ công chứng đã hoàn thành, luật pháp bắt đầu có hiệu lực.”

Đem tờ giấy hôn thú đặt trước mặt hai người: “Mời hai vị đóng dấu hoặc ký tên!”

Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh đều ký tên của mỗi người xuống tờ hôn thú, nhưng giờ phút này bụng của Uông Xảo Ninh lại bắt đầu co rút, đau đớn dữ dội, lần này chẳng những đau dữ dội, cơn đau lại còn kéo dài, khoảng cách với những lần đau trước lại càng rút ngắn.

“Tôi tuyên bố Quý Thạch Khiêm và Uông Xảo Ninh từ giờ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, từ hôm nay hai người sẽ chính thức được hưởng tất cả quyền lợi của vợ chồng, cũng như phải gánh vác trách nhiệm, nhưng quan trọng nhất, là phải giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, thông cảm cho nhau, cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn.”

Uông Xảo Ninh cười cười, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, có lẽ bởi vì cảm động, có lẽ bởi vì đau đớn, hoặc có thể là do cả hai.

Quay sang nhìn anh, trên khuôn mặt anh ngập tràn vui vẻ, giống như đã trút bỏ được gánh nặng, trong hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt.

Anh đỡ cô, không lúc nào buông tay, trong lòng suy nghĩ, chỉ mong trời cao hãy cho anh cơ hội, để cho anh cả đời này có thể ở bên cô, chăm sóc cho cô.

Chị Lý đứng ở phía sau bọn họ, nước mắt không ngừng rơi xuống, không kìm được cảm giác vui sướng xen lẫn cảm giác đau thương.

Đỡ vợ mình quay người lại, đang chuẩn bị rời đi, lúc đầu Quý Thạch Khiêm đã chuẩn bị, chút nữa muốn đi ăn một bữa, ngoài ăn mừng tân hôn, bọn họ còn phải cảm ơn vợ chồng Lý Bình đã giúp đỡ trong cuộc hôn nhân này.

Đợi đến ngày mai sẽ đến bệnh viện, nhưng đứa bé trong bụng của Uông Xảo Ninh hiển nhiên lại không nghĩ như vậy!

“Tốt lắm! Ngày hôm nay rất xứng đáng để ăn mừng, đợi lát nữa cùng nhau đi ăn một bữa đi!” Lý Bình cười nói.

Chị Lý nhanh chóng lau nước mắt: “Đúng vậy! Chờ hai người thật lâu nha...”

Uông Xảo Ninh cười cười, nhưng nụ cười ngay lập tức liền biến mất, lúc này cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt lấy cánh tay của chồng mình, toàn thân đau đớn xoay người lại, bụng không ngừng co rút.

Đứa bé, sắp ra rồi...

“Xảo Ninh, em sao vậy?”

Trên trán cô đầy mồ hôi: “Thạch Khiêm, em... có lẽ là em sắp sinh rồi...”

Quý Thạch Khiêm bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, nhất thời không biết phải nên làm thế nào, kế hoạch của anh hoàn toàn bị xáo trộn, không nghĩ tới hôm nay sẽ phải đưa cô vào bệnh viện!

Nhưng bây giờ không phải là chỉ mới mang thai được hơn chín tháng hai tuần thôi sao? Bây giờ có phải là còn quá sớm không?

Chị Lý quyết định rất nhanh: “Thạch Khiêm, còn không mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Quý Thạch Khiêm bừng tỉnh ra, một tay bế cô lên.

Lý Bình nói: “Xe của công ty ở bên ngoài, nhanh lên!”

Quý Thạch Khiêm ôm vợ mình bước ra khỏi tòa công chứng, đưa đến ánh mắt tò mò của nhiều người, nhưng anh mặc kệ, bởi vì người phụ nữ trong lòng anh đã đau đến nỗi bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ mặc dù là rất nhỏ.

“Đau quá...”

Lên xe, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện, Quý Thạch Khiêm nỗ lực trấn an cảm xúc của bản thân, thuận tiện cũng trấn an cô: “Sắp đến rồi, Xảo Ninh, ráng chịu đựng một chút...”

“Thạch Khiêm...” Trên mặt của cô ướt đẫm mồ hôi, trong hốc mắt toàn là nước mắt.

Phát hiện không chỉ có đứa nhỏ trong bụng đau, có lẽ đến cả khối u kia cũng đau, đau đớn khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cơ thể không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể dựa vào trong lòng anh, mặc cho anh tùy ý lau đi mồ hôi, vuốt ve gò má của mình.

“Thạch Khiêm... A… đau quá...”

Đến bệnh viện, Quý Thạch Khiêm lập tức xuống xe, ôm cô vọt vào bệnh viện.

Bác sĩ đã sớm dặn dò, cho nên tất cả các y tá trong bệnh viện đều biết mấy ngày nay bọn họ sẽ đến đây, nhanh chóng giúp cô chuẩn bị giường bệnh, tiện thể liên lạc với bác sĩ.

Nằm trên giường bệnh, Quý Thạch Khiêm vẫn thủy chung nắm lấy tay cô, giờ khắc này rốt cuộc đã đến, tâm tình của anh vô cùng phức tạp, vừa muốn nghênh đón một sinh mệnh mới, cũng vừa phải đối mặt với bệnh tật của cô.

“Xảo Ninh, đừng sợ, anh ở đây với em...”

“Thạch Khiêm...” Cô nhìn anh, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nhân lúc cơn đau hơi dừng lại, cô cứng nhắc duỗi tay, vuốt ve hàng mi đang nhíu chặt của anh. Nhưng cơn đau tiếp theo lại bắt đầu, bụng không ngừng co rút, thân thể tuy rằng đang rất đau, nhưng tâm tình của cô lại vô cùng vui vẻ, đợi thật lâu, đứa bé rốt cuộc cũng muốn ra rồi.

Cô biết sau khi sinh xong đứa bé, bản thân mình còn có một thử thách, cô cũng hy vọng... cô còn có cơ hội được ôm đứa bé khi còn sống.

Bác sĩ phụ sản đã tới, học trưởng của Thạch Khiêm cũng tới.

“Đẩy vào đi!”

Quý Thạch Khiêm vẫn không chịu buông tay: “Cho tôi vào, tôi cũng muốn vào!”

Học trưởng kéo tay anh: “Không được! Nói cho cậu biết, Xảo Ninh không phải vào phòng sinh!”

“Vậy thì đi đâu?”

“Chúng tôi quyết định đưa cô ấy trực tiếp vào phòng giải phẫu, thứ nhất, sợ rằng thể lực của cô ấy không đủ, nếu không thể sinh thường thì được nhiên lúc đó sẽ phải mổ, thứ hai, chúng tôi đã tính toán đồng thời sẽ cắt bỏ khối u, cậu không thể đi vào.”

Quý Thạch Khiêm hoảng hốt, mất đi sự trầm ổn vốn có: “Nhanh như vậy sao? Hôm nay sẽ hoàn thành sao?”

“Chúng tôi sẽ xem xét tình huống, nếu đến lúc đó tình hình của cô ấy trở nên nguy cấp, e rằng chỉ có thể làm như vậy.” Giữ chặt Quý Thạch Khiêm: “Cậu ở đây chờ đi, đừng vào gây trở ngại cho bác sĩ!”

Đúng lúc này, Uông Xảo Ninh nằm trên giường bệnh, kêu ra tiếng, nói với ý tá đang đứng giúp đỡ kế bên giường bệnh: “Chờ một chút... Để cho tôi nói với chồng mình mấy câu...”

Y tá dừng bước, Quý Thạch Khiêm tiến lên phía trước, quỳ gối xuống bên cạnh giường bệnh, anh đã không còn kìm được nước mắt trên hốc mắt, nắm lấy tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Xảo Ninh, cố lên, anh chờ em...”

Cố nén nước mắt nhìn anh, cố gắng chịu đựng sự thống khổ, đợi lát nữa đi vào, cô cũng không biết bản thân mình còn có thể đi ra được nữa hay không... “Thạch Khiêm, em đem đứa bé... giao lại cho anh... Em tin rằng... anh sẽ là một người cha tốt...”

“Không cần nói như vậy, em phải cố lên, anh chờ em trở ra.” Xoa xoa đầu cô: “Xảo Ninh, anh biết em rất kiên cường, rất dũng cảm, thật ra cho tới bây giờ, anh mới là người cần phải dựa vào em, xin em, đừng rời bỏ anh, nhất định phải...cố gắng sống sót...” Nước mắt không ngừng rơi xuống, anh không còn lời nào để nói nữa rồi.

Phải sống, không thể để cho anh phải có bất kỳ tiếc nuối nào...Xảo Ninh cười cười: “Thạch Khiêm, em yêu anh...”

“Anh cũng yêu em... Rất yêu em...”

Y tá vội vàng thúc giục: “Không thể chậm trễ hơn nữa, phải mau vào thôi!”

Đẩy nhẹ Quý Thạch Khiêm, một đám y tá đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu. Quý Thạch Khiêm quỳ trên mặt đất, ra sức lau đi nước mắt của mình.

Anh tự nhắc bản thân rằng, đến giờ phút này, anh tuyệt đối không được khóc, nhưng trái tim hèn nhát vẫn không kìm được mà rơi nước mắt, anh ôm đầu, không biết phải nên cầu nguyện ai bây giờ?

Ông trời ơi! Hãy buông tha cho cô ấy! Cô ấy chỉ là... một cô gái ngốc nghếch mà thôi...

***

Không biết đã qua bao lâu, không biết đoạn đường đã đi được bao xa rồi, giống như đã rất lâu, cũng giống như rất xa, tóm lại, ngoảnh lại cũng nhìn thấy rõ.

Quý Thạch Khiêm ngồi ở ghế tựa bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có vợ chồng Lý Bình và anh, anh thực sự đã thu lại nước mắt, trầm mặc chờ đợi, ngẫu nhiên nhìn cánh cửa phòng giải phẫu, nhưng lại không có nhiều đáp ứng.

Trong đầu hồi tưởng lại từng khoảng thời gian qua, một đoạn trí nhớ sôi nổi xuất hiện, có khi là cô, cũng có khi là bản thân anh.

Có thể tìm được một người làm bạn với bản thân mình nhiều năm như vậy, thật sự là một chuyện rất khó, trong sum vầy có khoảng cách, trong nụ cười vui vẻ cũng chất chứa đau thương, nhưng mà cuối cùng vẫn còn có thể ở bên cạnh nhau, thật sự rất cảm tạ ông trời.

Nhất là anh!

Xảo Ninh là người phụ nữ thiện lương, cho dù có hơi ngốc một chút, nhưng lại thủy chung không mất đi bản tính dịu dàng đơn thuần này của cô. Xảo Ninh rất tốt, tốt đến mức khiến cho mỗi lần anh suy nghĩ đến cô, lại cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn.

Người phụ nữ ngốc, người phụ nữ đần độn, lại đáng giá để cho anh lấy cả đời mình đánh đổi cũng không hối hận... Trải qua không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ, trái tim của anh rốt cục cũng thoáng yên ổn một chút, nhưng đây chỉ là ảo giác, gió thổi cỏ lay gì đó cũng đều có thể khiến cho anh lại suy sụp lần nữa.

Lúc này, cửa phòng giải phẫu đã mở ra, một bác sĩ đi ra ngoài, cảnh tượng vội vàng, Quý Thạch Khiêm rất nhanh đứng lên, tiến ra tiếp đón!

"Đã sinh đứa bé, là con trai, vô cùng khỏe mạnh, chúc mừng anh."

Vẻ mặt của Quý Thạch Khiêm vẫn cứng ngắc như trước, không thả lỏng một chút nào, không phải là nghe tin đứa bé đã được sinh ra khiến cho anh mất hứng, mà là bởi vì tiếp theo Xảo Ninh còn phải gặp một thử thách rất lớn, chưa vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, anh thật sự không cao hứng nổi.

"Xảo Ninh đâu? Tình huống của cô ấy như thế nào rồi?"

Bác sĩ nghẹn ngào, như kiểu có miệng mà khó trả lời, điều này làm cho Quý Thạch Khiêm thật sự lo lắng, thanh âm nói chuyện liên tiếp liền trở nên lớn hơn một chút.

"Rốt cuộc là như thế nào? Chết tiệt, hãy mau nói với tôi!"

Lý Bình đẩy xe lăn tiến lên, muốn trấn an anh, "Thạch Khiêm! Bình tĩnh một chút."

Chị Lý cũng xin nể mặt, "Đúng vậy! Bình tĩnh một chút."

Quý Thạch Khiêm không cách nào bình tĩnh được, anh lấy giọng nói run run nói với bác sĩ: "Nói với tôi, Xảo Ninh như thế nào? Làm ơn, nói với tôi..."

"Đứa bé sinh ra rất thuận lợi, không phải mổ, nhưng mà sau khi sinh đứa bé xong, cô ấy lại xuất huyết rất nhiều, hiện tại chúng tôi đang giúp cô ấy truyền máu..."

Toàn thân cứng đờ, Quý Thạch Khiêm động cũng không dám động, miệng thì thào lẩm bẩm, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Ông trời ơi...

Xảo Ninh, em phải chịu đựng một chút... "Chúng tôi sợ là bởi vì thai nhi chèn phá khối u, cho nên mới xuất huyết nhiều vậy, có khả năng lập tức sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ khối u đi."

Quý Thạch Khiêm thật sự gấp gáp: "Vậy anh còn ra đây làm gì? Mau vào nhanh đi!"

Bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi, từ trong túi áo lấy ra một vật gì đó, "Trước khi bệnh nhân được gây mê, cô ấy muốn tôi đem thứ này giao lại cho anh, cho nên tôi mới ra đây."

Giao lại vật đó cho Quý Thạch Khiêm, bác sĩ lại đi vào, rất nhiều người ra ra vào vào phòng giải phẫu, cho thấy tình huống thật sự rất nguy kịch!

Đó là một bức thư, Quý Thạch Khiêm nắm chặt bức thư, ngoài ý muốn phát hiện bức thư thật nặng nề, phía trên bức thư còn dính vết máu.

Trên bức thư viết ba chữ rất lớn... “Gửi Thạch Khiêm" Đột nhiên, anh phát hiện bản thân mình thật sự không dám xem, thậm chí ngay cả đến dũng khí mở ra cũng không có.

"Xem một chút đi!" Lý Bình giao phó, "Xem ra trước đó Xảo Ninh viết xong rồi."

Quý Thạch Khiêm ngã ngồi ở trên ghế, mở bức thư, lấy ra một tờ giấy mỏng manh bên trong, chỉ có một tờ giấy, mở ra, phía trên có chữ viết thanh tú của Xảo Ninh.

Nhìn đến hàng chữ, phảng phất liền nhìn đến người –

Thạch Khiêm,

Khi anh nhìn thấy bức thư này, em hẳn là đã đi vào phòng phẫu thuật, chấp nhận bác sĩ mổ cho em, mà con chắc hẳn là cũng đã sinh ra rồi.

Em rất muốn nhìn con, nói cho con biết mẹ nó thương nó biết bao nhiêu, nhưng mà em cũng sợ em không xem được, càng sợ có thật nhiều lời không kịp nói với anh. Cho nên em sẽ nhờ bác sĩ, sau khi em bắt đầu mổ, đem bức thư này đưa cho anh.

Anh nhất định sẽ mắng em, muốn em không thể tàn nhẫn như vậy, để cho anh đang ở thời khắc như vậy mà xem bức thư này, nhưng mà chúng ta đều không có năng lực quyết định giây phút tiếp theo còn có thể ở cùng nhau hay không.

Đứa bé, em giữ lại cho anh, anh nhớ yêu thương con, chăm sóc con, em tin tưởng anh sẽ là một người cha tốt, anh sẽ yêu thương con, sau đó nói với con rằng, mẹ nó thương nó biết bao nhiêu.

Thật xin lỗi! Nếu em đã từng khiến cho anh thương tâm, đây cũng không phải là điều em mong muốn. Bao gồm hiện tại, em không có cách nào khống chế được cơ thể của bản thân mình, chỉ có thể chấp nhận an bài của vận mệnh.

Thạch Khiêm, anh biết không? Em thật sự nhớ lúc bé, nhớ hai gian phòng nhỏ, đó là nơi bắt đầu duyên phận của chúng ta, là kỷ nhiệm đẹp nhất của em từ lúc chào đời đến nay. Em cũng không dám yêu cầu hạnh phúc xa vời, nhưng mà anh lại cho em hạnh phúc, để cho em biết có cảm giác được yêu thật tốt, giống như là có được toàn bộ thế giới.

Hiện tại, em hi vọng anh cũng có thể dùng tâm tình như thế để trân trọng con của chúng ta, để cho con ở trong hoàn cảnh được yêu thương mà lớn lên, để cho con trưởng thành vui vẻ.

Nếu có thể, em nhất định sẽ ở lại giúp anh, để cho con được có cha, cũng vừa có mẹ. Nhưng mà nếu không được, em cũng sẽ chúc phúc cho anh, cho con.

Em chỉ cầu mong anh và con hạnh phúc vui vẻ, những thứ khác em không cầu gì hơn nữa, chỉ cần có thể cho hai người hạnh phúc, em cũng không hối tiếc rồi.

Quý Thạch Khiêm đột nhiên nắm chặt lá thư của Xảo Ninh, giống như muốn đem bức thư vò nát, anh không nên xem thứ này, cô làm sao có thể đáng giận như vậy, tàn nhẫn như vậy? Trong lúc cô hôn mê, lại dùng một bức thư để cách xa anh?

Nhưng mà anh không nỡ vò nát tờ giấy này! Từng câu từn chữ đều là những lời dặn dò cô viết ra từ trong tâm, là lúc cô còn chưa rõ sống chết của mình, đối với anh và con là những điều chúc phúc sâu sắc nhất.

Anh đã nói cô ngốc; vĩnh viễn đều chỉ nghĩ cho người khác.

Nhìn phòng phẫu thuật, Quý Thạch Khiêm không kìm được nước mắt, muốn lau hay không lau cũng mặc kệ, cuối cùng lại dứt khoát sẽ không lau. Cứ như vậy giương mắt lên nhìn, một cái chớp mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn về phía trước.

Đột nhiên anh cảm thấy bản thân thật đáng giận, trải qua nhiều năm như vậy, cái gì anh cũng đều chưa cho cô, đến tận hôm nay, mới đem danh hiệu người vợ trao cho cô, nhưng mà trừ bỏ hư danh, anh chưa từng để cho cô hưởng thụ một ngày hạnh phúc, không để cho cô trải qua một ngày vui vẻ vô ưu vô lo.

Vợ chồng Lý Bình nhìn anh, không biết nên nói an ủi như thế nào, biến cố lớn như vậy, sợ là không có bất kỳ một ai có thể chịu đựng được.

Quý Thạch Khiêm là người có tính tình sảng khoái, có thể anh thật sự rất kiên cường về mặt sự nghiệp kiếm sống, chuyện trò vui vẻ, giờ phút này cũng lại yếu đuối giống như một đứa trẻ, hoang mang mà khóc nức nở.

Chỉ mong Xảo Ninh không có việc gì, chỉ mong ông trời buông tha cho bọn họ, trả lại yên bình mà bọn họ nên có. Nhân sinh, không cần thiết theo đuổi vinh hoa phú quý gì nhiều, chỉ cần bình an thuận lợi vượt qua mỗi một ngày là đủ rồi.

Ca phẫu thuật vẫn còn đang tiến hành, lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra. Quý Thạch Khiêm giống như là chim sợ cành cong, bắn lên, xông về phía trước.

Có điều, lúc này đây không phải là bác sĩ, chỉ là một y tá đi ra, y tá kia đẩy một cái hộp giữ nhiệt, bên trong có một đứa trẻ đang nằm.

Đứa bé của anh và Xảo Ninh... "Quý tiên sinh, đây là con của anh!" Y tá cười cười, "Vô cùng khỏe mạnh nha! Gần 3kg, là một cục cưng rất khỏe mạnh."

Quý Thạch Khiêm nhìn nhìn đứa bé trong xe giữ nhiệt, nhăn nhăn mặt, nặng nề khép mắt, hai tay nắm chặt, thoạt nhìn sức lực vô hạn.

Quý Thạch Khiêm ngũ vị tạp trần, đứa bé sinh ra, lại liên quan đến sống chết của vợ anh! Anh không biết bản thân mình nên yêu, hay là không nên yêu đứa con này?

Nhưng mà có lẽ là do xuất phát từ cốt nhục tình thân, khiến cho anh nhịn không được mở miệng, "Có thể cho tôi nhìn đứa bé không?"

Y tá gật đầu, Quý Thạch Khiêm ngồi xổm xuống, quỳ gối bên cạnh xe giữ nhiệt, nhìn đứa bé bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội ngủ say sưa, ngẫu nhiên nhăn mi lại, chu miệng, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Lý Bình và chị Lý cũng đến xem, trong lòng không khỏi sinh ra cái loại tình cảm yêu thương, "Bảo bối thật đáng yêu nha! Bộ dạng trông rất giống cậu! Thạch Khiêm."

Quý Thạch Khiêm không cười, nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống, đứa nhỏ thật sự đại biểu cho hi vọng, đại biểu cho ánh sáng, đại biểu cho sức sống.

Anh không thể không yêu, anh yêu đứa bé này, chỉ cần liếc mắt một cái, anh biết bản thân mình đã khắc sâu tình yêu thương với nó.

Tựa trán vào bên cạnh xe giữ nhiệt, Quý Thạch Khiêm thì thào nói, "Nhóc con, hoan nghênh con đã đến với thế giới này, con phải cố lên... Mẹ cũng phải cố lên, cả nhà chúng ta, ai cũng không được rời xa..."

Xảo Ninh, con ở trong này, anh đã thấy, chỉ còn lại em thôi.

***

Có lẽ là do sức mạnh từ đứa bé nên cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, từ sinh con đến phẫu thuật cắt bỏ khối u, từ buổi sáng ngày hôm trước đến đêm hôm sau, cho tới tận sáng ngày hôm nay, rồi lại đến đêm thì cuộc giải phẫu mới hoàn thành.

Bác sĩ nói, khối u của Xảo Ninh phát triển không nhanh. Năm tháng trước là 2 đến 3cm bây giờ thành 4 đến 5cm, phát triển cũng tương đối chậm.

Vì mục đích an toàn, bọn họ đã cắt bỏ một phần ba lá gan, hơn nữa còn yêu cầu Uông Xảo Ninh nằm viện để tiến hành kiểm tra toàn thân, sợ tế bào ung thư sẽ lan rộng đến nơi khác.

Mà bây giờ đứa bé sinh ra cũng rất khỏe mạnh, sau khi không còn việc gì đang lo ngại nữa thì bọn họ quyết định tiến hành phương thức trị liệu, bao gồm cả việc sử dụng thuốc.

Khi Quý Thạch Khiêm gặp cô thì đã là buổi tối của hai ngày sau. Anh nhìn thấy Uông Xảo Ninh nằm trên giường của phòng điều trị, miệng mũi chụp mặt nạ dưỡng khí, ngủ say sưa.

Ở bên cạnh giường là một chiếc nôi, bên trong là đứa con trai mới sinh của hai vợ chồng họ. Anh đã yêu cầu bệnh viện để cho gia đình họ được ở cạnh nhau.

Anh muốn khích lệ Xảo Ninh, nhất định phải nỗ lực tỉnh lại. Đứa bé còn đang đợi mẹ, chồng đang đợi vợ, xin cô đừng để cho hai người đàn ông mà cô yêu thương nhất phải thất vọng.

Cô rất mệt, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng hô hấp có vẻ đã ổn định, bộ ngực chậm rãi phập phồng. Xem ra sự đau đớn đã không còn làm phiền cô rồi.

Hốc mắt của Quý Thạch Khiêm ẩm nóng, anh cố gắng đè nén cảm xúc bi thương của mình. Bây giờ tình huống đã tốt rồi, cơ hội hồi phục của Xảo Ninh rất cao, anh không nên khóc.

Nhưng mà anh đau lòng cho cô, đi một đoạn đường xa như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, lại còn bệnh như thế, rốt cuộc thì làm sao cô có thể sống đến bây giờ?

Lúc này, trong nôi truyền đến tiếng khóc của đứa bé, Quý Thạch Khiêm cười khổ một tiếng, đến bên cạnh hộp giữ nhiệt nhìn con trai, thấy tiểu tử này đang hơi mở mắt, “Con trai, con khóc gì thế?”

“Oa...” Tất nhiên đứa bé sơ sinh sẽ không thể nói chuyện, chỉ biết khóc.

Người cha mới đã được y tá dạy dỗ qua, có lẽ là đứa nhỏ đang đói bụng, rất tự nhiên ôm lấy đứa bé vừa mới sinh được mấy ngày, cầm bình sữa ấm mà y tá đã để sẵn ở bên cạnh.

“Có phải là con đói bụng rồi không...” Đứa nhỏ không nói nhưng vội vàng mút sữa, có thể thấy được nó đang rất đói.

Quý Thạch Khiêm thuần thục cho con uống sữa, động tác thuần thục không giống người mới chút nào bởi vì anh đã nhờ y tá dạy anh chăm sóc đứa bé.

Trong khoảng thời gian này, Xảo Ninh nhất định phỉa nghỉ ngơi thật tốt cho nên anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé.

Em bé ngoan ngoãn uống sữa, hai tay còn nhích tới nhích lui, hình như rất là vui vẻ.

Quý Thạch Khiêm cười khổ: “Tiểu tử, uống thì cứ uống đi, con an phận một chút được không?”

Tất nhiên là đứa bé mặc kệ, chỉ lo uống sữa của nó, tay vung lên vung xuống. Chỉ một lúc là đã uống xong, Quý Thạch Khiêm theo cách mà y tá đã dạy anh, ôm đứa nhỏ vỗ vỗ lưng đến khi đứa nhỏ ợ một hơi.

Nhưng mà lúc này trên giường bệnh lại có âm thanh. Quý Thạch Khiêm quay người lại xem thì thấy dường như Uông Xảo Ninh có động tĩnh.

Anh không kịp đặt con xuống, ôm cục cưng đến bên cạnh giường bệnh, nhìn, quả nhiên là Xảo Ninh tỉnh lại.

Cô chớp chớp mắt, toàn thân suy yếu không thể cử động chỉ có thể nằm yên trên giường, nhưng mà cô nhìn thấy anh!

Quý Thạch Khiêm kích động, giọng nói run run, ôm đứa bé nhìn cô: “Xảo Ninh, em khỏe không? Em cảm thấy trong người như thế nào?”

Cô cố gắng nở nụ cười an ủi anh, Quý Thạch Khiêm không thể kiềm chế nước mắt vui mừng. Lúc này, Uông Xảo Ninh đã nhìn thấy đứa bé.

Trong ánh mắt suy yếu của cô ngập tràn khát vọng, Quý Thạch Khiêm biết, anh đặt đứa bé vào chỗ trống bên cạnh cô trên giường bệnh.

Đầu của nó đầy tóc, dựa vào bờ vai của Uông Xảo Ninh như đang dựa vào mẹ, cũng như đang làm nũng với mẹ.

Uông Xảo Ninh rất cảm động, cô vẫn có cơ hội ở gần con, con đang ở bên cạnh cô, dựa vào cô... đứa bé của cô... Quý Thạch Khiêm cũng cúi đầu, dán vào mặt vợ của mình, sờ sờ đứa bé. Một nhà ba người dựa vào nhau, hưởng thụ không khí khó có được này.

“Xảo Ninh, cảm ơn em...” Cảm ơn em đã vì cha con anh mà nỗ lực sống, Quý Thạch Khiêm cảm động nói, giọng nói cũng khàn khàn nghẹn ngào.

Hốc mắt Xảo Ninh cũng ẩm ẩm, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

Cô giống như đã chết một lần nhưng chắc ông trời đã quên không dẫn cô đi nên cô lại quay trở về. Hai ngày nay cô đều có ý thức, biết bản thân vẫn không ngừng giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

Nhưng mà cô vẫn nhớ được lúc đứa bé ra khỏi cơ thể, khóc lớn lên nói với mọi người là bé đã được sinh ra rồi!

Lúc đó cô ước gì bản thân mình không có bệnh tật để có thể được ôm con mình, hôn bé, yêu thương bé, nhưng mà cô không có thời gian bởi vì cô đã ngất đi.

Sau đó bác sĩ làm gì trên người cô, cô đều không cảm nhận được. Cô chỉ nhớ đến chồng của cô, con của cô, cô còn phảng phất nghe được tiếng nỉ non của hai người.

Cô muốn xuống dưới, cô muốn liều mạng xuống dưới, cô không thể mặc kệ bọn họ!

Bọn họ là người một nhà, không ai có thể ly khai. Nếu như cô đi rồi thì bọn họ sẽ chìm trong thương tâm và tuyệt vọng.

Cô vượt qua đường hầm chết chóc, vượt qua thân thể ốm đau, vượt qua đoạn thời gian trưởng thành gian khổ, rốt cuộc cũng đến được đây. Nói thật ra, cô không biết kết quả bệnh của bản thân nhưng mà cô biết cô sẽ không nhận thua dễ dàng như thế.

Quý Thạch Khiêm nhìn cô, tình yêu dành cho cô như phình lên ngực nhưng mà anh vẫn không hiểu, rốt cuộc cũng hỏi lên nghi ngờ nhiều năm trong lòng: “Xảo Ninh, anh không hiểu, rốt cuộc làm sao em có thể sống được?”

Anh cười trong nước mắt: “Từ sau khi biết anh, hình như anh chưa từng cho em cái gì, rốt cuộc em... vì sao em lại yêu anh lâu như vậy?”

Uông Xảo Ninh cười cười, dùng hết khí lực vươn tay muốn kéo mặt nạ dưỡng khí ra. Cô muốn mở miệng lại không tìm được giọng nói, dùng hết sức để có thể nói ra lời bản thân muốn nói.

“...”

Quý Thạch Khiêm dựa vào gần cô, giọng nói yếu ớt, dường như dán lỗ tai vào mới có thể nghe được rõ ràng.

Anh rơi nước mắt, cô gái ngốc này, sao trên đời này lại có người ngốc như cô ấy... Ông trời!

Anh thật sự rất may mắn mới có được cô.

Câu trả lời của cô làm anh chấn động, làm cho anh cảm động, làm anh kích động, cuộc đời này có cô... Trừ việc yêu cô cả đời, theo cô cả đời, anh không có cách nào khác rồi.

Rốt cuộc Uông Xảo Ninh cũng tìm được giọng nói của cô, sau đó câu nói đầu tiên của cô: “Em rất mệt...”

Quý Thạch Khiêm vuốt ve khuôn mặt cô, ôm đứa nhỏ bỏ vào trong nôi, sau đó trở về bên cạnh giường, mỉm cười với cô: “Nếu em mệt thì ngủ đi, từ hôm nay trở đi em không cần vất vả nữa... Rốt cuộc chúng ta cũng tốt rồi”

Quý Thạch Khiêm cười cười: “Anh sẽ đi cùng em, em không phải sợ, anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em, đợi đến khi em tỉnh lại thì ổn cả rồi...”

“Em muốn ngủ...”

“Ngủ đi!”

“... Thạch Khiêm...”

“Sao?”

“Anh phải gọi em dậy nhé...”

Anh gật đầu, hốc mắt lại ướt đẫm, Quý Thạch Khiêm không nói nên lời, chỉ có thể cầm chặt lấy tay cô, nhìn cô ngủ...

“Em không thể ngủ... lâu... Cục cưng đang đợi em...” Thạch Khiêm đang chờ tôi, bọn họ đều đang đợi tôi, đang đợi tôi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.