Cung tiên sinh hơn Cung phu nhân mười tuổi, dáng vẻ đĩnh đạc, nhìn qua toát lên vẻ uy nghiêm, khó gần. Trong ánh mắt của ông lúc nào cũng chứa sự sắc bén của người từng trải và cả vẻ thâm trầm lạnh nhạt đã được tôi luyện qua nhiều năm trên thương trường. 
Nhìn thấy Cung Thời An và Hứa Nhiên cùng trở về, ông cảm thấy cao hứng, liền khui luôn chai rượu ủ hơn ba mươi năm ra cất kỹ trong tủ ra. Cũng may có Cung phu nhân cản lại, nhất quyết không cho uống, nếu không chỉ sợ đêm nay hai người muốn về cũng khó. 
Bốn người hàn huyên vài câu thì đến giờ ăn tối. 
Trong lúc ăn cơm, Cung tiên sinh thuận miệng nhắc tới mấy chuyện đầu tư, Hứa Nhiên đều trả lời rất đỗi tự nhiên. Cung Thời An học chuyên ngành tài chính càng hiểu rõ hơn nữa, ba người liền đối với công việc kinh doanh này nói đến hăng say. 
Hứa Nhiên bỗng cảm thấy tiếc nuối, nếu như anh mà có thiên phú về mảng này, anh ắt hẳn đã không đi theo con đường hiện tại. Đáng tiếc vẫn là thương trường nhiều cạm bẫy, mà anh lại không có cái đầu sắc bén, nên chỉ đành từ bỏ. 
"À này Hứa Nhiên, con có thấy ba con.." 
Cung phu nhân nhìn ba người một hồi lâu. Lần một lần hai bà cố nhịn lại, cho đến khi Cung tiên sinh nhắc đến công việc làm ăn lần thứ ba, bà không nhịn được nữa, trực tiếp ném phăng đôi đũa lên mặt bàn, tức giận nói: "Cha con hai người còn muốn để tôi ăn cơm không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-thanh-benh/2785652/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.