39
Cuối cùng mẹ tôi vẫn giữ Lục Cẩn Huyền ở lại ăn cơm.
Ba người ngồi trên bàn cơm có hơi gượng gạo.
Tôi cầm muỗng xúc từng thìa một, cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình.
Ăn một bữa cơm thôi mà cực kỳ gian nan.
Cuối cùng vẫn bị lộ tẩy, đồ ăn bị nghẹn trong cổ họng làm tôi ho sặc sụa.
Lục Cẩn Huyền lập tức rót cho tôi một lý nước, vừa đút vừa vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Tôi đỡ được một chút thì lạnh lùng hất tay hắn ra.
Lục Cẩn Huyền khựng lại, trông có hơi cô đơn.
Mẹ tôi cúi đầu gắp thức ăn, làm như không thấy.
Cơm nước xong, mẹ tôi lấy cớ đưa Lưu Thu ra ngoài đi dạo, trong nhà chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Không khí trong phòng khách lạnh lẽo.
“Cửu Cửu.”
Lục Cẩn Huyền nhỏ giọng gọi tên tôi, thấp hèn xin lỗi tôi: “Anh sai rồi.”
?
“Anh sai chỗ nào?”
Lục Cẩn Huyền sửng sốt, có vẻ như bị tôi hỏi cho nghẹn lại.
Tôi thực sự rất buồn bực.
“Anh…… nói chuyện quá khó nghe.”
“?”
Hắn rất nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, nhưng mà không phải tôi đang bắt bẻ hắn, tôi chỉ đơn thuần hỏi mà thôi.
Lục Cẩn Huyền không hề sai.
Hắn không nên xin lỗi tôi.
Tôi nhíu mày, nói thẳng: “Anh không sai gì cả. Không cần phải xin lỗi tôi, tôi đơn giản là chỉ muốn chia tay với anh mà thôi.”
Hắn sửng sốt.
“…… Vì sao?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cai-cach-ma-anh-yeu-em/3321889/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.