37
Ngày thứ hai sau khi về nhà, cuối cùng tôi cũng có được một giấc ngủ ngon.
Lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc sảng khoái như thế này.
Đến chiều mẹ mới gọi tôi dậy.
Tối thì tôi đi bộ cùng với bà, hai mẹ con cùng nhảy trên quảng trường, lâu lắm không hoạt động, vừa nhảy một cái tôi liền bị trẹo chân, đau run cả người, cuối cùng khập khiễng được mẹ tôi đỡ về.
Ngày thứ ba, tôi lén leo lên giường đòi ngủ với mẹ, hai mẹ con nói chuyện tới nửa đêm, mẹ nói tôi chẳng khác gì hồi nhỏ.
Ánh trăng chiếu khắp phòng.
Sau đó không ai nói chuyện nữa, như thể cả hai đều đã ngủ.
Tôi chợt nghe thấy mẹ nói nhỏ: “Lớn rồi, không còn thích bám mẹ nữa rồi.”
Giọng nói không nén nổi cô đơn.
Tôi quay lưng về phía bà, nước mắt chảy dài.
Ngày thứ tư, tôi đưa mẹ đi mua thức ăn, dưới lầu có một con chó nhỏ màu vàng hướng về phía tôi sủa.
Hồi nhỏ tôi từng bị chó cắn nên ám ảnh với chó lắm.
Tôi sợ hãi định tránh đi, thì bỗng nhiên nó ngừng kêu, phe phẩy cái đuôi nhào về phía mẹ đang đứng đằng sau lưng tôi.
Mẹ tôi ngồi xổm xuống, thân thiết xoa đầu nó.
“Mẹ hay cho nó ăn, lâu dần nó cũng quen với mẹ”
Tôi đứng bên cạnh nhìn, chú chó nhỏ màu vàng ngoan ngoãn ngồi xổm cho mẹ tôi xoa, khóe mắt mẹ chứa đầy ý cười.
“Hay là…… Chúng ta đưa nó về đi ạ?”
“Thôi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhu-cai-cach-ma-anh-yeu-em/3321888/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.