Cơn mưa cuối năm ập tới xua tan cái nóng oi nồng. Phu xe kéo nhau vào trú làm huyên náo căn quán nhỏ. Quán được dựng sơ sài bằng lá dừa nước lợp bên trên, kèo cột là những cây đước đã đập sạch vỏ. Gió bụi, thời gian khiến nó trơn nhẵn mà không cần vẹc ni hay sơn phết. Đạt đan tay nhìn bâng quơ. Phía xa bên kia đường có đôi trai gái che dù dạo bước. Chắc là mới quen nên vẫn còn e ấp lắm. Mưa tạt bốn bề mà chẳng dám nép vào nhau thêm một chút, tuy dù được nghiêng qua phần cô gái nhiều hơn nhưng một bên vai của cô vẫn ướt. Đạt hơi bực. Đàn ông gì mà dở quá, tán dù rộng lại để cho người mình thương bị ướt, mà bản thân cũng chẳng khô ráo. Phải Đạt thì Đạt choàng vai ôm chặt người ta trong tay, không thì nhường luôn cây dù cho gọn, ướt thì ướt một mình thôi. Nhìn anh chàng loay hoay, Đạt vừa tức vừa bực. Nếu là anh đó hả…
Có một chút ngậm ngùi khó cưỡng!
Là anh của ngày xưa thì đúng hơn. Đạt của bây giờ phải đối mặt với cơm áo gạo tiền. Những cơn mưa không còn là khung trời lãng mạn đầy thi vị, không là những khi nhìn mây đoán gió cùng tán gẫu. Mưa bây giờ mang nhiều sầu não của lo toan bộn bề, của nỗi sợ khi khạp gạo vơi dần, và mái nhà càng thêm dột. Nghề phu xe sợ nhất ngày mưa, đường lầy sình lầy, bành xe rất dễ bị hư, khách thì vắng teo, thậm chí có bữa không làm nổi một cuốc để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhieu-hon-em-co-the-ru-bong-nghieng-chieu/2029050/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.