Tin dữ cứ tới liên miên. Ba hôm sau, Diệp hớt hải tới báo: chồng cô, Thìn bỗng dưng mất tích, nhờ cả nhà phụ cô kiếm. Nhưng ai nấy đang sống trong cảnh chẳng khác dầu sôi lửa bỏng, nội chuyện kiếm Cẩm thôi đã khiến cả nhà thấy mỗi ngày đều quá ngắn. Thế nên mọi người chỉ nghe rồi để đó. Diệp khóc lóc rồi về. Ngay hai hôm sau, Diệp lại tới. Lần này thì cô chưa vô nhà đã khóc, còn chửi nặng, trù rủa người khác. Hỏi ra mới biết, cô chửi Thìn với Cẩm
Từ sau trận đòn trong nhà lao, Thìn về mà nơm nớp, sợ Đạt tới “dần” thêm cho trận nữa. Đạt thực sự nổi điên thì tới Bửu còn khó sống nói gì tới Thìn, không bỏ mạng cũng sứt mẻ tay chân. Càng nghĩ càng thấy sợ. Thìn liền bàn với Diệp bán nhà, bán tiệm đi dọn di chỗ khác. Thương chồng, lại rành tánh Đạt, Diệp nghe theo. Cô còn bán luôn chục mẫu ruộng hồi môn để gộp chung với Thìn làm vốn. Nào ngờ, cầm tiền xong thì Thìn đi mất. Ban đầu còn tưởng Thìn gặp chuyện không hay nên Diệp mới nhờ Đạt và nà Ngự kiếm phụ. Cả hai không giúp, cô kiếm một mình. Vô tình gặp người làm cũ của tiệm vải. Lúc này nó mới kể, mấy lần thấy Thìn với Cẩm có chuyện mờ ám với nhau và quả quyết hai người đã cùng nhau bỏ trốn.
Nghe xong dì tám mới nhớ lại, trước một ngày phát hiện Cẩm không còn ở nhà, dì thấy có dáng ai đó giống Thìn lấp ló sau bụi giấm gần nhà. Ban đầu còn tưởng mình mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhieu-hon-em-co-the-ru-bong-nghieng-chieu/2029047/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.