Lần đầu tiên trong đời, Đạt thấy ghét cay ghét đắng cái cơ thể của đàn bà mà chính Đạt làm cho nó đê mê thỏa mãn. Đôi bàn tay cứng chắc vòng quanh cần cổ, Đạt phải cố nhắc nhở mình rằng, phía dưới bụng đang mang giọt máu của anh để không một phát bóp nó nát vụn.
Hình ảnh Liên co ro trong phòng giam tối khiến lòng dạ Đạt quặn thắt lẫn cồn cào. Càng nghĩ càng không thể tin được, những tờ giấy bạc trở thành vô dụng, là đồng Đông Dương hẳn hoi. Lúc đặt xấp tiền lên bàn, ánh mắt thèm muốn của tên Cai không hề giấu diếm. Thế nhưng hắn lại chốt hạ một câu sau cùng, tất thảy đều tuân theo đúng luật mà làm. Đạt không khỏi hụt hẫng. Anh đồng ý nộp phạt, không chỉ một mà gấp năm để chuộc Liên ngay lập tức. Nếu cần, Đạt sẵn sàng cho hắn thêm một khoảng riêng hậu hỉnh. Nhưng hắn liên tục xua tay từ chối. Đạt ầm ĩ đòi mồi thây kiện vì anh biết, với tội “đĩ lậu” mà tên Cai nói, chỉ cần trưng đầy đủ giấy tờ nhân thân, nộp tiền là xong chuyện.
Tới lúc này, tên Cai mới chịu cho hay, có người xưng là vợ anh đã trình đơn kiện, thưa Liên về tội phá hoại gia can người khác. Cho dù Liên có sự thực hành nghề kia hay không thì cô cũng không được thả mà phải chờ ngày xét xử, trừ phi đơn kiện được rút lại bởi người trình. Đạt tự cười mình. Một người như anh, chữ ta thông thạo, chữ tây cũng sành. Đơn từ, giấy tờ, luật pháp… dù không hơn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhieu-hon-em-co-the-ru-bong-nghieng-chieu/2029043/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.