Câu nói bâng quơ kia ám ảnh Liên suốt mấy ngày. Mỗi người đều có quyền chọn lựa cho mình hạnh phúc, dẫu hình hài hạnh phúc ấy rất đỗi khác nhau, thậm chí khác cả thói thường của thiên hạ. Với những ai đã chọn cuộc đời góa bụa, chọn gìn giữ yêu thương cho một bóng hình chỉ thuộc về quá khứ, chỉ có họ mới hiểu hạnh phúc thực sự ở đâu. Xin đừng cho đó là thứ gì cao thượng, đơn giản… có những trái tim chỉ đủ sức thổn thức với một người. Tương lai chưa ai dám chắc, nhưng hiện tại bây giờ, Đạt vẫn là tình yêu lớn nhất của đời cô, thứ tình yêu Liên không muốn từ bỏ dù một giây một phúc. Thế nên, cô không khuyên Bửu gì cả. Cô không có quyền ngăn cản hạnh phúc của anh. Dẫu vậy, tự đáy lòng, cô cầu chúc cho anh tìm được một nửa của đời mình. Lúc nghe xong, Bửu lẳng lặng gật đầu chớ không hề phản bác.
Anh lẳng lặng theo sau cô ra cánh đồng ngập nước. Mạ đã lên xanh. Liên xắn quần bước xuống. Lần đầu cấy mạ, chỉ một lát là lưng Liên mỏi rã rời. Nhưng vẫn phải cố. Chớ nghỉ làm sao được. Người ta trong buổi sáng đã đi một lèo mấy công, còn cô chỉ được vài đường loằng ngoằng như trùng đất.
Chốc chốc lại nghe tiếng Bửu í ới hối thúc nhưng cô bỏ ngoài tay. Thấy cô cứng đầu, anh cúi xuống cùng Khanh nghịch mấy cọng cỏ ven đê. Khanh đưa một thân cỏ có bông nhỏ lên tay đeo thử rồi hỏi Bửu đẹp không. Bửu gật đầu nhưng sau đó nói nhỏ, nếu thích thì bữa nào ra chợ anh mua cho chiếc lắc vàng đẹp hơn. Khanh dạ lia dạ lịa. Hai chú cháu thì thầm, Liên không nghe thấy vì lúc này cô đã cấy lùi ra xa. Tới khi nghe Khanh nũng nịu kéo áo Bửu nằng nặc đòi anh chở ra chợ, Liên mới ngẩng đầu biểu hai chú cháu về đi, ở ngoài này nắng nóng.
Bửu muốn đợi Liên cho tới khi cô xong việc nhưng Khanh cứ làm mình làm mẩy, bất đắc dĩ, anh phải chiều. Đi được nửa đường thì gặp dì tám bươn bả đi ra. Cả hai chào nhau, dì phân vân nhìn nhưng quyết định tới thẳng chỗ Liên. Từ xa dì đã giơ cao tay ngoắc.
- Mợ ơi! Về mau! Cậu về rồi! Lẹ đi mợ!
Đoạn, dì cúi xuống bưng thúng chạy về mà chẳng kịp chờ Liên hỏi thêm câu nào. Chắc tại dì mừng quá! Lâu lắm rồi nhà mới có được một chuyện vui. Không biết Thành về một mình hay đi chung với ai khác. Bà Ngự, miệng thì nói giận chớ trong lòng cũng mong ngóng anh luôn. Đạt mất, Dĩ nhiên, bao nhiêu tình thương, bà dồn hết cho anh.
Liên lưu luyến nhìn đám mạ trên tay nhưng vẫn bỏ xuống để lững thững ra về. Càng nghĩ càng thấy khó tin. So với Đạt, Thành chín chắn và sâu sắc hơn nhiều. Với một người nhiều khí phách như thế, mấy ai ngờ anh lại mê mẩn cô gái làng chơi đến nỗi bỏ nhà bỏ cửa đi biệt tăm biệt tích. Hy vọng chuyến này, Thành không đi nữa. Nhà không có đàn ông… thiệt tình khổ ghê lắm! Dẫu Liên không ngại khổ, nhưng vẫn có những chuyện “lực bất tòng tâm”.
Thấy cây ổi đã có trái chín, Liên với tay hái trái. Sau đó mới tạt qua sàn nước để rửa sơ tay chân mặt mũi. Cô và Thành, đối với nhau đều xếp vào hàng thứ yếu nên Liên chẳng mấy khẩn trương. Liên đâu biết cái thái độ dửng dưng, nhàn nhã ấy khiến người đang ngồi chờ trong kia phát bực, phải thở sượt một hơi dài bất mãn rồi buông tiếng trách hững hờ.
- Vậy mà dì nói cổ nhớ dữ tui lắm!
Thanh âm trầm ấm mang cả bầu trời thương nhớ, cái nắng gắt oi nồng mờ ảo tựa giấc mộng ban trưa. Gáo nước đang dội dừng lại, toàn thân bất động nhìn chăm chăm về phía trước.
Cô có mơ không?
Tưởng… ma chỉ hiện hồn về ban đêm thôi chớ… Bất giác nhìn lên mặt trời đang gay gắt nắng. Rồi xuống cái bóng dưới chân chỉ còn ngắn ngủn. Nhưng vẫn chưa qua giờ Ngọ, tức giờ âm đó. Sao cô lại thấy anh rõ mồn một như vậy? Mọi thứ trong mắt Liên đã tối, cớ sao hình dáng ấy vẫn còn? Liên bỏ nón, kéo luôn cái khăn đội trên đầu xuống để tầm mắt không bị vướng. Thành với đạt có hình dáng hao hao, có khi nào… cô lầm chăng?
- Mợ ba Đạt à, mợ hết thương dượng ba Liên rồi hả?
Âm thanh xộc vào tim Liên đau nhói. Đau không phải vì lời hờn trách ấy, đau vì quá nhiều thổn thức, quá nhiều mong nhớ, quá nhiều yêu thương, quá nhiều ấm áp, túm tụm chen nhau vào xộc vào cùng một lượt, khiến Liên không thể phân biệt nổi cái nào với cái nào. Quăng luôn gáo nước, Liên chạy tới nhưng khựng lại, anh đã dang tay chờ sẵn mà cô vẫn không dám chạm vào, sợ anh tan biến như những lần mơ trước.
- Thương! Thương! Thương! Ai nói hết thương đâu…
Giọt nước mắt mải miết lăn trên khuôn mặt hãy còn đờ đẫn. Anh nắm nhẹ vai cô, cúi xuống nhìn trìu mến, rồi khe khẽ áp môi hôn. Liên đáp trả dồn dập, khao khát vô thức, cô nghiến mạnh một cái làm ai đó phải hít hà, rồi nhoẻn miệng cười. Ôi cái nụ cười vừa hách dịch, vừa khinh khỉnh vừa gian manh lại tràn trề tha thiết! Trái tim Liên binh bang thình thịch. Tay níu cổ anh, dùng sức nhảy cẫng một phát. Anh cũng chiều theo, nâng cô lên ngang bụng, để yên cho cô vòng hai chân quắp chặt vô lưng anh như khỉ con bám mẹ.
Nghe tiếng khóc, tiếng than, tiếng nức nở tỉ tê đã dứt, Bà Ngự với dì tám tưởng màn tâm tình của vợ chồng đã xong nên mới đi ra, ai dè… thiệt tội nghiệp cho kẻ góa bụa như bà và kiếp cô đơn lẻ loi như dì tám. Hai vợ chồng vẫn xà nẹo chưa chịu buông.
Đúng hơn là Liên cứ đu đeo, bám riết lấy anh mà chưa chịu xuống. Với cô bây giờ, thực tại và hư ảo đã không còn ranh giới nên cô không màng tới bất cứ điều gì nữa, cứ nhắm mắt vùi đầu vào nơi quen thuộc đến mê say.
Làm như Đạt là của riêng mình cô vậy. Bà thương anh còn nhiều hơn cô nữa kìa. Vì thương nên bà mới xót. Đi đường xa mới về chắc chắn đang rất mệt, thay vì nghỉ ngơi thì phải ôm nặng. Rõ ràng chân cô còn mạnh mà không chịu đứng cứ bắt con bà bồng, thiệt khó coi! Bà tằng hắng mấy lần mà cô làm như không nghe không thấy. Nhưng bực nhất vẫn là thằng con bà, nãy giờ cứ đứng yên chịu trận không một tiếng than hay nhắc nhở. Thậm chí lúc bà có ý tốt kéo Liên xuống dùm thì từ đằng xa Đạt đã lắc đầu ra hiệu, ngụ ý nài nỉ bà giữ im lặng, đừng quở trách. Thấy anh cười ngường ngượng, bà nghĩ cảnh tượng ngứa mắt sắp xong, ai dè, quay một cái, anh cứ vậy đem cô bước lên cầu thang, nhẹ nhàng mất hút.
Thấy vợ liền quên má, hồi nãy ngồi nói chuyện mà mắt thằng con trai cưng cứ đánh láo liên ra cửa ngóng trông, thiệt tình bực hết sức. Dì tám cười hề hề khi bà chống nạnh thở than. Dì vỗ vai, khuyên bà nên thông cảm cho vợ chồng son trẻ.
- Hứ! Son cái con khỉ! Nếu không bị sảy đứa dầu thì cũng ăn ở hai mặt con chớ có phải tháng một ngày hai.
- Vậy mới càng thắm thiết.
Có một số người yêu được lúc đầu, khi thành chồng thành vợ thì tất cả đều bị thời gian phai lạt, lại có số khác, càng sống với nhau thì càng sâu đậm. Nghe dì tám nói, bà Ngự thêm hờn. Ai nói gả con gái coi như mất, bà cưới vợ cho con trai cũng mất chớ có còn đâu. Ngẫm tới ngẫm lui thì Liên đúng là có phước hơn bà.
- Mỗi người có một cái phước riêng bà ơi.
Thương thì có thương, chiều thì có chiều, cưng thì có cưng nhưng Liên khổ sở nhiều bề, lên bờ xuống ruộng tới mấy bận. Đâu có được như bà, vừa về nhà chồng đã liền tù tì đẻ hai thằng con trai kháu khỉnh, được giao quyền quản lí sổ sách trong nhà, vị trí vững chắc như bàn thạch.
- Tại dì tám mày không có chồng nên dì không biết. Gì thì gì, bao nhiêu thứ cộng lại cũng không bằng được chồng thương đâu.
Chủ tớ dưới này tranh luận chuyện gì, hai người trên kia đâu hay biết. Bao nhiêu thương nhớ trong lòng trào tuôn nhấn chìm mọi thứ. Cửa phòng đóng lại từ lâu mà cô chưa chịu xuống, cứ bắt anh phải chứng minh nhiều lần mới tin đây là sự thực. Đạt cạ mũi mình lên mũi cô.
- Hun ba lần rồi mà chưa chán hả?
Đầu Liên lắc lắc rồi áp vào hõm cổ. Chán sao được! Anh từ cõi chết trở về, hơn cả điều kỳ tích. Đến bây giờ Liên còn chưa biết phải làm gì để này tỏ niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao, khóc cũng khóc rồi, cười cũng cười rồi, việc còn lại, chỉ muốn được ôm anh mãi thế này cho hết ngày lụn tháng.
Chiều cô, vòng tay anh siết chặt hơn. Nói thiệt chớ, tay cũng mỏi lắm rồi. Đi cả quãng đường xa mệt nhọc, về tới chưa kịp nghỉ ngơi thì cô tót lên bắt anh bồng. Đàn ông khỏe mạnh đau dám than, cứ vậy ráng sức, chờ tới khi nào cô tự xuống. Thiệt chớ, đàn bà con gái, chẳng ai hiểu cho cái nỗi khổ của đàn ông. Ôm ấp dã đành, còn cọ sát thứ mềm mềm lên bờ ngực rắn, báo hại anh bứt rứt khó chịu nãy giờ. Nhưng hổng lẽ mới về, chuyện còn chưa nói hết thì đã… mà cô cứ vầy hoài, thiệt tình anh không chịu nổi. Cũng chẳng biết vô tình hay hữu ý, bàn tay cô cứ vuốt ve lên hàng nút. Bộ cô quên, thường ngày anh như thế nào rồi sao mà khiêu khích mãi.
Thực ra vì quá nhớ nên cô mới vuốt ve như vậy, giống như vô tình tìm lại được thứ quí giá bị mất đi, phải mân mê cho thỏa. Nhưng bụng dạ đàn ông khác lắm. Chuyện gì cũng hãy để sau, cứ làm chuyện của đàn ông trước cái đã. Anh mở hẳn nút áo cả hai rồi lần lượt chạm vào những nơi thương thương nhớ nhớ. Sóng mắt người anh nhung nhớ tràn ngập ý tình, anh càng khó cưỡng.
Lúc Liên thức dậy, trời đã xế. Nắng dịu và gió lùa qua khe man mác. Lâu lắm rồi, cô mới có được cảm giác khoan khoái thế này, bồng bềnh nhẹ tênh từ trong ra ngoài. Cất tiếng gọi khi trên giường trống không, tim Liên giãy thình thịch. Hụt hẫng, chơi vơi, xốn xang không thể tả. Đã nói rồi, đừng có đụng vô anh, đừng có nhắm mắt ngủ, hoặc ngủ rồi thì đừng thức nữa… Liên vùi mặt xuống gối, từng ngón tay mân mê tìm lại cảm xúc của ban sáng. Tới lúc này mới phát hiện tình hình, bên dưới tấm mền hờ hững vắt ngang là một thân thể trần trụi hãy còn ẩm ướt. Nhảy phốc xuống kính tủ để nhìn, trên người cô còn lưu lại nhiều dấu vết. Không kịp suy nghĩ, cô mở cửa lao ra hành lang. Góc mền bị vướng từ cạnh giường, lại treo vô lề cửa. Liên muốn giành lại mền, cô ra sức kéo, kéo và kèo. “Toẹt” một cái, mền rách, còn cô thì giật ngược ra sau, đụng cái “ầm” mạnh vô thân hình ai đó, một xíu vải te tua trượt xuống và ngay lâp tức cô bị cắp trở lại phòng.
Chân đã chạm đất nhưng Liên chưa thể mặc lại quần áo vì hai vai đang bị anh giữ chặt. Cục cựa một hồi thì toàn thân Liên đỏ ửng, đến cả vành tai còn mang màu bông dâm bụt. Rõ đây là thực chớ không phải mơ rồi, và bây giờ cô chỉ muốn lại giường chui vô mền trùm lại. Trời ơi cái đôi mắt, vừa gian vừa dê, cộng thêm si mê, đắm đuối, làm như trai tân mới được nhìn thấy lần đầu, lên xuống, xuôi ngược, dọc ngang không hề bỏ sót. Còn cắn môi khiêu gợi, liếm mép thèm thuồng.
- Bộ… không có anh, hay như vầy nhong nhong lắm hả?
Cái nụ cười luôn khiến tim Liên xao xuyến đang nhe ra, Liên cũng muốn nhìn ngắm nó lắm nhưng trong hoàn cảnh này cô vẫn phải giậm chân, quay mặt.
- Làm gì có…
Nhưng lập tức bị Đạt giữ lại. Thứ tròn mềm được dịp rung rinh. Đôi mắt Đạt trố lên. Anh thấy lạ. Dì tám nói, cả năm nay cô cực lắm. Vậy mà không hiểu sao, cô có da có thịt hơn hẳn, tuy nước da đã chuyển màu bánh ít nhưng nhìn khỏe khoắn, tròn đầy chớ không khô héo tong teo thiếu sức sống như anh từng nghĩ. Một tay anh trêu ghẹo thứ mềm mại bồng bềnh, đầu cúi thấp thủ thỉ.
- Giờ mới ra dáng gái một con đó em.
Nếu có thể cô độn thổ luôn cho rồi. Cũng may nhà bây giờ vắng vẻ, cả tầng lầu chỉ có mình cô, không thì mấy chục năm nữa mới dám vác mặt ra đường. Mắc cỡ quá chừng đi! Liên đã ăn mặc chỉnh tề, cúi đầu trong câm nín, vậy mà người ta vẫn chưa chịu tha, cứ nằm chống tay nằm nghểnh ngảng, rung chân cười nắc nẻ. Hết thò chỗ này vuốt vuốt, rồi chọc chỗ kia khều khều.
- Thôi anh hiểu mà. Đàn bà xa chồng cả năm, ai mà không vậy. Phải chi hồi nãy cứ thẳng thừng thừa nhận “thèm” anh nhiều nhiều, để anh biết mà tranh thủ ráng thêm tí nữa.
Chiếc gối trong tay bay tới tấp về khóe môi gian manh đắc chí. Liên sắp khóc tới nơi, Đạt mới thôi chọc ghẹo.
- Thấy em ngủ ngon, anh mới xuống dưới nói chuyện với má thêm chút xíu. Mà nè, thực hay mơ cũng không phân biệt được hả?
- Không phải, chỉ là… chưa dám tin… Sợ… rất nhiều lần, anh giống như cầu vồng sau mưa, nắng lên thì tan biến.
Mới nói một câu mà nước mắt đã rớt như mưa mùa, khiến lòng dạ đàn ông vừa tội lại vừa thương và yêu nhiều hơn nữa. Anh chủ động tới ngồi cạnh bên cô, vuốt ve khuôn mặt đang sụt sùi.
- Tin đi. Đây là thực. Anh đã về. Anh sẽ ở bên hai má con suốt đời.
Đã dặn rồi mà vẫn chạy ra ruộng, báo hại Đạt vừa về tới chưa kịp thay đồ đã gấp gáp ra theo. Ông bà ta nói “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” quả thực không sai. Lác đác giữa cánh đồng còn ngập nước, những tấm lưng cong trơ ra, hứng chịu cái nắng nồng đổ lửa. Đạt nhận ra Liên nhờ chiếc áo bà ba bông bí, tuy màu vải đã cũ nhưng so với mấy màu nâu thâm của bà con nông dân chính hiệu thì vẫn vô cùng nổi bật.
Tay mới vô nghề có khác, đường rẽ mạ hổng giống ai, cong cong quẹo quẹo, chỗ thưa chỗ dày, đúng là vợ anh, ngoài chuyện có lòng thì cái giống gì cũng vụng. Thấy anh, cô ngước nhìn, rồi đưa tay quẹt mồ hôi làm cái trán dính vệ sình dài thượt. Cô cười nhưng anh không thể nào vui nổi.
Bàn tay cầm nắm mạ xanh tươi dính sình đen đúa, Đạt thương mà cũng giận. Giận cô không chịu nghe lời, giận Thành sao lại chạy không ở nhà để đỡ đần cho vợ anh. Và Đạt tức! Tức cho cái thân đàn ông vô tích sự. Anh cởi giày, lội xuống kéo cô lên bờ rồi lớn tiếng cấm tiệt từ nay về sau không bao giờ được ra ruộng làm việc nữa.
Liên dùng dằng không chịu. Giống lúa cô trồng không phải gạo thường mà là gạo Nàng Thơm, loại gạo thơm ngon nhưng quí hiếm. Trước giờ, chỉ nhà nào dư dả mới trồng, thường để dành ăn chớ không có bán. Nhà Đạt hồi trước cũng dành ra hai mẫu mướn người về trồng, vừa ăn vừa làm quà biếu. Bà Ngự ăn đã quen nên cơm nấu bằng gạo thường bà ăn rất ít. Mấy tháng trước bà trở bệnh, lại càng kém ăn. Bà thèm cơm nấu bằng gạo Nàng Thơm y như đàn bà chửa thèm chua. Sĩ diện nên bà không nói. Nhưng dì tám thì quá hiểu tánh bà. Dì mới nói cho Liên nghe.
Chuyện tiền nong cho bà, Liên không tiếc. Ngặt cái, ngoài chợ không có bán. Dì tám phải chạy vại, nài nỉ nói ghê lắm người ta mới nhường cho một ít, nhưng họ không chịu lấy tiền mà đòi phải trả lại bằng gạo hoặc là thóc.
- Trả gấp hai gấp ba không được thì trả gấp bốn, gấp năm, gấp mười. Hổng ấy thì gấp trăm! Anh không tin trả giá cao mà vẫn có người không chịu bán. Không thì… mướn thợ tới cấy! Em đâu cần tự tay làm cho nhọc thân!
Là con của xứ này, Đạt không có ý coi khinh cái nghề đã làm ra hạt gạo. Tuy nhiên, với một người từ lúc sinh ra đã là chủ đất, chén cơm trắng còn có người dâng tới tận miệng, thì trong đầu Đạt làm sao có thể hàm chứa hình ảnh của vợ con mình với tay cầm nắm mạ, lặn lội sình lầy, cấy lúa trên đồng.
- Làm vầy thì nhà mình còn mặt mũi nào?
Đạt dừng lại, nhìn ngó xung quanh, hy vọng không ai nghe thấy những gì anh vừa mới nói.
Riêng Liên bùi ngùi cúi mặt, mắt cô ve vuốt đám mạ trên tay. Nếu có thể, ai không muốn sướng, không muốn giữ thể diện cho mình. Đồ đạc nhà đã bán gần hết, nếu tiếp tục không làm gì thì chỉ còn nước bán nhà. Vậy thì tiền đâu để mua gạo gấp mười, gấp trăm kia chứ? Sẵn miếng ruộng trống vì không ai mướn, Liên mới bắt tay làm, vừa có thóc trả người ta, vừa dư dả cho nhà ăn. Biết đâu mai mốt thạo nghề, cô có thể tự cấy nuôi cả nhà.
- Em nghĩ gì vậy? Có anh ở đây thì cần gì em lo! Để đó anh tính!
Mặc dù Đạt dõng dạc tuyên bố vậy, nhưng Liên thấy đã không còn cách nữa. Đạt mới về nên chưa hiểu hết tình cảnh của gia đình nhưng sợ anh buồn nên Liên không dám nói thẳng. Tính chuyện xa xôi cô không dám nhắc, chỉ nài nỉ anh chiều cô, để cô làm cho xong vụ này.
Bị Liên lải nhải, nhằng nhì, Đạt bực. Mặt anh đỏ au, đỏ hơn cả người đang đứng ngoài trời, cùng anh đội chung cái nắng.
- Nhìn em đi! Tay chân đen thui, da mặt thì xạm. Nè, nhìn nè, toàn tàn nhang không. Có biết em xấu hơn rồi không?
Ngón tay Đạt chỉ lên mấy đốm đen nho nhỏ rồi cúi xuống bưng thúng, nắm tay cô kéo đi. Liên vặn tay, đoạn cúi xuống xách guốc, sau đó đi nhanh lên phía trước một mình.
Đám mạ xanh non hai bên đê dập dờn trong gió nhẹ. Xa xa có mấy cô thôn nữ mười sáu, đôi mươi cười đùa, hò hát. Những tâm hồn tươi cái nắng gay gắt cũng trở nên yên ả, và sức sống theo lời hát sinh sôi. Cái giọng trong trẻo xa đưa không khỏi làm Liên chạnh lòng vì sực nhớ tuổi mình. Lúc lấy anh, cô mười bảy, tới nay cô sắp hai mươi lăm, cũng già rồi chớ đâu được trẻ trung, mơn mởn như cái ngày xa xưa đó.
Đàn bà bị chồng chê, mấy ai vui cho được. Nhưng đàn ông không nghĩ quá nhiều. Nghe dì tám nói, Liên đã ra ruộng cấy cho hết đám mạ Đạt bỗng dưng thấy tội lỗi nặng nề, kèm theo đó là cái gì chua chát. Từ chiều qua tới sáng nay, anh đã dẫn cô vợ kia đi sắm bao nhiêu thứ, tiền mướn nhà cũng trả trước sáu tháng một cách hào phóng. Lúc phành bóp, Đạt phát hiện tiền của mình nhiều lên đáng kể, có thêm tận năm ngàn. Tiền đâu thể từ trên trời rớt xuống, dĩ nhiên có người lén bỏ vô cho anh rồi. Ngẫm lại, anh chẳng khác mấy thằng chồng khốn nạn lấy tiền làm lụng của vợ để bao nuôi nhân tình thì phải. Càng thương càng xót thì càng thấy thể diện của mình bị cô quăng đi, nhận xuống mớ sình lầy tanh tưởi.
Đang bực lại bị một con bé đâm sầm vào trên hành lang, Đạt quạu nên nạt một tiếng. Sau đó kịp nghĩ lại. Tuy con bé này không giống với hình ảnh lúc Đạt ra đi nhưng ngoài nó thì còn ai nữa chớ.
Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi chúm chím cười toe toét, hình hài nhỏ xíu đáng yêu làm Đạt bồi hồi không thể tả. Đạt cúi xuống giữ nó lại hun tới tấp. Con nhỏ sợ quá khóc um sùm rồi chạy ôm chân má. Nó giơ tay khoe cái lắc vàng mới tinh cùng chiếc chong chóng bằng giấy màu rực rỡ. Liên không kịp chờ con nói hết đã xoay người nó chỉ về phía Đạt đang ngồi ngay phía trước.
- Tới thưa cha đi con. Cha Đạt của con đó.
Hồi anh đi nó còn ẵm trên tay, biết đi lập bập và chưa biết nói, giờ thì lớn xộn, nói chuyện với chạy nhảy như người lớn. Mấy câu nó huyên thuyên với má, nghe chẳng khác tiếng se sẻ ríu rít chuyền cành. Đạt hồ hởi chìa tay.
- Lại đây với cha. Khanh. Lại đây cha thương.
Nhưng con nhỏ cứ lắc đầu rồi chạy nép sau chân mẹ. Dụ dỗ hoài không được, Liên phải dùng tay đẩy nó ra. Nó càng sợ, càng lui xa. Đạt cố gắng nhẫn nại, dịu dàng hơn.
- Liên à! Anh với con…
Bửu từ phòng bước ra rồi đứng sững khi câu nói còn chưa trọn. Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau với bầu không khí nặng nề ngột ngạt. Bên kia Khanh hí hửng chạy tới chỗ Bửu đòi ẵm, còn reo một tiếng “cha” dài dằng dặc. Bên đây, Liên nín thở không thể nói được một lời. Bửu ngỡ ngàng và buồn bã là điều hiển nhiên, còn Đạt, Liên thực tình không dám nhìn vào ánh mắt khủng khiếp đó.
- Tại sao mày lại có mặt trong nhà tao? – Đoạn, Đạt nhìn về phía cô – Sao em để nó vô phòng mình vậy hả em?
Giọng Đạt tràm trầm nhưng ẩn trong đó là sự sắc nhọn tới tận xương. Bửu nhường lời cho Liên. Liên lại chần chừ chưa dám mở miệng. Chỉ có Khanh, con nhỏ vô tư lên tiếng như để thanh minh cho người cha đang ẵm nó.
- Cha là cha của Khanh, cha ở đây từ đó tới giờ mà. Lần nào ghé, cha không vô phòng má. Phải không má?
Bầu không khí bị dồn nén đặc quánh khi Đạt chìa tay về phía trước, gằn lên từng tiếng một.
- Mau trả con lại cho tao.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ hung dữ của Đạt. Bửu vô cùng bình tĩnh. Anh trìu mến xoa đầu con nhỏ, ngọt nhạt năn nỉ nó hãy để anh về. Con nhỏ càng níu chặt Bửu hơn. Bên kia Đạt thêm sốt ruột, anh tiến tới giật con lại làm nó khóc um sùm. Liên xin Đạt bình tĩnh, Khanh vẫn còn nhỏ, hành động đó chỉ khiến hai cha con càng thêm xa cách nhưng Đạt quắc mắt, nạt cô im sau khi đã giữ chặt con trong tay.
Liên đã nói khô nước miếng mà con gái vẫn cứng đầu, khăng khăng đòi cô dẫn nó di kiếm cha Bửu, còn nói tạị Đạt nên cha Bửu nó bỏ nó.
Bình thường, Liên hay dạy con rằng, cha nó là một người khác, là người có cái tên cực kỳ kiêu hãnh: Nguyễn Bửu Quân Đạt, là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian, là người chồng rất đỗi tuyệt vời, nếu cha còn sống chắc chắn sẽ thương má nó cực kỳ và quý nó chẳng khác gì bảo vật. Dù thế nào, nó cũng phải thương cha, thương cha Đạt nhất. Nhưng con nít chỉ nói điều mà nó muốn.
- Con chỉ thương cha Bửu thôi. Ông đó không phải cha con.
Liên muốn bụp miệng con mà không kịp, đoán chắc, người ngoài ban công đã kịp nghe thấy.
- Anh đừng giận… Con còn nhỏ.
Đạt không xoay mặt lại.
- Em nghĩ anh nhỏ mọn vậy sao? Nó chỉ là con nít, trách nó sao đành. Trách là trách người đã không dạy nó đàng hoàng thôi. – Đạt rít một hơi dài – Cũng đúng. Rủi anh chết thiệt thì em phải tái giá nữa chứ, còn trẻ quá mà, sống một mình sao chịu nổi!
Cái giọng mỉa mai làm tim Liên quặn lại. Bỗng nhiên cô ước, thời gian bây giờ là ba năm, thậm chí mười năm để anh có thể thấy, tình yêu cô dành cho anh là không bao giờ thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]