Đạt tiễn hai Chỉ về, đã lâu vẫn chưa trở vào. Liên lẳng lặng đi thay áo. Hai Chỉ lúc nào cũng vậy, bình thường chẳng thấy thăm nom, hễ lui tới thì chỉ có nói tới "tiền". 
Liên biết, vì cô, anh đã chịu thiệt không ít với ông anh họ này. Lần này cô không giúp nữa, Đạt quyết sao cũng được. 
Tay áo vừa xỏ xong thì con gái khóc. Dường như bé đang rất đói, đằng nào cũng phải cho con bú, mà phòng chẳng có ai, nên Liên không vội gài áo lại. 
Đặt con gái xuống, Liên nhẹ nhàng nắm cánh nôi đưa thêm một chút. Không biết anh vô từ khi nào, vừa quay người đã thấy anh đứng sẵn trước mặt, nhìn cô đăm đăm. Theo ánh mắt của anh, Liên chợt nhớ công việc còn dở dang lúc nãy. Hai bàn tay lật đật thả xuống áo lần tìm hàng nút. Nhưng anh đã vịn tay cô ngăn lại, rồi anh tự mình gài lại cho cô. 
Hai đinh áo được khép kín lại từ dưới lên trên. Miệt mài, nhưng thong thả. Càng lên cao, tốc độ gài nút của anh chậm dần, ánh mắt theo đó cũng từ từ di chuyển. Cho tới khi, chiếc nút ngang ngực được tay anh chạm tới thì động tác ngưng lại hồi lâu. 
Nỗi nhớ về cái nơi mơn man ấy khiến bàn tay anh nửa muốn dừng nửa muốn tiếp. 
Bầu ngực của người phụ nữ mới sau một lần sinh nở thật là đẹp, căng tròn và mềm mại, vừa hừng hực thanh xuân, vừa e ấp dịu dàng, lại ngọt nào quyến rũ, chả trách, anh không thể nào cưỡng nổi. Nó chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhieu-hon-em-co-the-ru-bong-nghieng-chieu/2028986/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.