Lời Bửu cứ lởn vởn trong đầu, Đạt không muốn nhớ nhưng không làm sao quên được. Đạt không hờn trách gì Liên, ai cũng có thể có một mối tình trong quá khứ nhưng đàn ông luôn là như thế, anh không thể không quan tâm trái tim của người cùng mình đầu ấp tay gối.
Tình yêu cho đi là chân thật nhưng không có nghĩa là không muốn được nhận về. Anh luôn chờ đợi một ngày cô nói yêu anh, anh tin rồi ngày đó sẽ đến. Lúc ôm cô trong tay, anh chỉ muốn cả hai cùng tan biến thành sương khói, thành dòng nước dịu êm để có thể hòa vào nhau mãi mãi, anh muốn anh là người duy nhất trong trái tim cũng như suy nghĩ của cô thôi, anh muốn cô gắn kết cùng anh không chỉ vì cô là vợ mà là vì chính bản thân anh. Nhưng liệu cô có suy nghĩ giống anh không? Càng băn khoăn thì khát khao kia càng thêm cháy bỏng và khi nỗi khát khao trở càng cháy bỏng thì sự sự băn khoăn lại càng tăng lên không ngừng nghỉ. Có những băn khoăn không tiện hỏi, chỉ có thể tự trả lời.
Cứ tưởng chỉ có Đạt vì có nhiều suy nghĩ mà khó ngủ, không ngờ Liên cũng vậy, thấy Liên trở mình, anh vòng tay ôm lấy cô rồi hỏi nhỏ.
- Sao vậy em?
- Tại buổi trưa em ngủ nhiều quá nên bây giờ khó ngủ.
- Ai biểu! Ở nhà người lạ mà ngủ chi cho nhiều.
- Em đâu có muốn, tự dưng người cứ khó chịu, rồi buồn ngủ.
- Chắc là trong người không khỏe đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-nhieu-hon-em-co-the-ru-bong-nghieng-chieu/2028921/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.