Những ngày sau đó, Đạt trở nên thất thường, anh hay về trễ và thường chìm trong những cơn say. Lúc trước, dù anh cũng hay đi về trễ nãi và đôi khi uống rượu nhưng chỉ là thỉnh thoảng, anh vẫn vui vẻ và có trách nhiệm với công việc của mình, sau khi lấy vợ thì anh mới ra thế này, suốt ngày buồn bực, tâm trạng nặng nề rồi say xỉn. Ông Duy và bà Ngự thấy vậy thì đều không vui vì nghĩ anh dần đổi tính mà đổ đốn. Ông Duy là đàn ông, thấy Đạt đã lớn nên khi anh chưa quá đà thì cũng không thiệp nhiều đến cuộc sống của con, còn bà Ngự thì khác, bụng dạ của đàn bà hay lo hay nghĩ, lại cưng chiều con. Không khuyên can được bao nhiêu, bà đâm ra quở trách Liên, vì cô là vợ anh, cô không tròn bổn phận nên chồng cô mới đâm hư như thế.
Gần nửa đêm mà đứa con trai út yêu quí vẫn chưa về, bà Ngự hết đi ra rồi đi vào trong ngóng. Bà lên phòng Liên gõ cửa, thấy cô đang xõa tóc, dáng bộ như đã đi ngủ, bà la lớn, trách cô sao mà vô tâm, chồng cô đi tới giờ chưa thấy về mà cô không lo lắng gì hết, rồi bà biểu cô đi kiếm anh về. Liên cúi đầu nghe bà mắng nhiếc rồi lặng lẽ làm theo.
Không phải cô không lo cho anh nhưng cô với bà đâu giống nhau, cô biết vì sao anh như thế, nhưng cô đâu có thể nào thay đổi được. Anh như vậy là vì anh không sẵn lòng tha thứ cho cô. Suy cho cùng thì có gì mà phải lo, mà muốn lo cũng không biết phải lo như thế nào, những gì cần phân trần biện giải thì cô đều đã nói nhưng anh lại không tin, vậy thì cô đành chịu. Nhưng má chồng đã có lời như thế thì cô cũng làm theo cho vừa lòng bà.
Trời đã gần khuya, đường ra chợ đã không ai nữa, nhà có xe nhưng sốp phơ đã về, nếu đi bộ thì không biết khi nào mới tới chợ nên cô phải kiêu người phụ cô chống xuồng mà ra chợ. Cô cũng có nghe anh hay ngồi uống rượu ở quán Kiều Phụng gì đó, vậy nên cô đi ra chợ rồi hỏi đường tới đó.
Chợ Mỹ Tho là chợ sầm uất nhất vùng, quán xá nhiều lại mở tới tận đêm khuya nên đường xá cũng có vài nơi sáng hơn hẳn. Ánh đèn măng xông trải dài cả con đường. Đứng trước quán rượu có tấm biển Kiều Phụng quán mà Liên chưa dám bước chân vào. Trên đường còn khá nhiều người và xe kéo, nam nữ nắm tay nhau vào ra bạo dạn, ai cũng nhìn vào cô. Thời này, những cô gái con nhà lành như cô, nói tới việc đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt đã là không nên nói gì tới chuyện vào những nên phong lưu hương sắc thế này. Liên thấy ngượng ngùng nên không muốn bước vào nhưng dù gì, cô cũng đã cất công tới đây thì không thể vào thử một lần.
Bước qua cánh cửa lớn bằng gỗ màu đen ánh có chạm khắc hoa văn rồng phụng, cô đảo mắt một vòng mà không thấy anh đâu, quán hơi rộng nên cô đi vào sâu thêm vài bước rồi lại nhìn một quanh một cách cẩn thận hơn thêm lần nữa. Một vài cặp mắt đổ dồn lên cô vì tò mò, nhìn cách ăn mặc và trang điểm thì biết ngay cô không thuộc về nơi đây. Một số người buông lời trêu ghẹo khiến Liên bắt đầu sợ, cô định quay ra ngoài thì phía góc bên, anh ngẩng mặt nhìn lên, cô nhận ra anh nên vội vàng đi tới.
Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ mặc áo dài gấm hồng tươi, tuổi tác có thể cũng chỉ cỡ cô thôi nhưng khuôn mặt được trang đậm bằng phấn trắng và son đỏ nên nhìn phong sương và dạn dày hơn hẳn. Thấy Liên cứ nhìn về phía này chăm chăm rồi tiến lại, cô đoán chắc rằng là người đang đi tới kia muốn kiếm người đàn ông bên cạnh mình, ở đây, đàn ông đi trăng hoa không về, vợ chạy tới kiếm cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp. Người phụ nữ nhìn Liên với đôi mắt tinh tường rồi đôi môi màu đỏ ớt kề sát tai Đạt mà thì thầm. Đạt nghe xong thì ngẩng đầu nhìn. Mặt anh hiện lên một chút bất ngờ rồi anh đưa tay cầm chung rượu lên môi mà uống cạn. Trái tim anh có những nhịp đập lạ thường, có vui có buồn có giận, chính anh cũng chưa thể hiểu vì sao. Lẽ ra anh cũng không nghĩ nhưng khi thấy cô tới đây để kiếm anh về thì bỗng nhiên anh lại thấy vui, nhưng anh đi khuya về trễ cũng đã lâu mà tới hôm nay cô mới chịu tới tìm, cái đó lại khiến anh hơi buồn rồi đâm ra giận. Anh lạnh mặt quay đi khi Liên đã đứng trước bàn.
Cô nhìn anh rồi nhìn qua người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mà cất giọng buồn bã.
- Anh Đạt, sao khuya vậy rồi mà anh chưa về?
Anh quay lại nhìn cô.
- Thì tui có chuyện, xong thì sẽ về.
Người phụ nữ bên cạnh đưa mắt lúng liếng nhìn anh mà nói giọng mềm mỏng.
- Câu đã hứa với em rồi đó nghen, uống hết rượu của em thì mới được về đó đa.
Liên nghe xong thì ngán ngẩm, chuyện của anh lại là chuyện ở chốn trăng hoa thế này sao. Thấy anh đưa tay cầm chung rượu đã được rót đầy, cô giơ tay cản.
- Đừng uống nữa anh, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe.
Đạt cười khẩy mà hỏi lại.
- Cô cũng lo cho tui nữa à?
Liên nghe giọng anh có chút hờn giận mà thấy băn khoăn, trong hoàn cảnh của cô như vầy, nói không cho anh thì không được mà dẫu có muốn lo thì lo có được chăng.
- Em cũng lo cho anh lắm.
Anh quắc mắt nhìn lên.
- Lo mà tới bữa nay mới đi kiếm.
Người phụ nữ ngồi bên nhìn anh mỉm cười lúng liếng.
- Chắc tại mợ nghĩ cậu lớn rồi nên mới không đi kiếm đó thôi.
Đạt nghe xong thì hậm hực.
- Vậy thì bữa nay tới kiếm mà làm gì?
Liên không biết phải nói sao nên đành có sao thì nói vậy.
- Má cũng lo cho anh lắm, má biểu em tới kiếm anh về.
Nghe xong lí do của cô thì anh giận thật.
- Ra là má biểu thì cô mới đi kiếm chớ cô đâu có thực bụng muốn kiếm tui. Vậy thì cô về đi, tiện thể nhắn với má là đêm nay tui không về đâu.
- Vậy thì anh ngủ đâu?
- Kệ tui.
Người ngồi bên cạnh lại tiếp tục quay qua anh mà ỏn ẻn, một tay cô gác lên vai anh tình tứ.
- Cậu ba, hay là cậu tới nhà em ngủ đi, em ngủ một mình cũng buồn lắm.
Anh đưa tay nựng cằm người phụ nữ, anh đáp lại bằng giọng đa tình không kém.
- Em chịu chứa thì tui sẽ tới.
- Nói kì, cậu mà chịu tới là em mừng còn không hết nữa là, nói gì tới chuyện chịu hay không chịu. Cậu muốn ở bao lâu cũng được.
Đạt đưa tay ôm chàng lấy lưng cô rồi đưa mặt lại gần.
- Thiệt đa?
Người phụ nữ nũng nịu gật đầu.
- Thiệt.
Chứng kiến cảnh này mà nước mắt Liên chực trào ra, cô không phải loại người xéo sắc, thích gây gổ lớn tiếng hay cáu giận nên cô lặng lặng quay lưng để ra về.
Đạt nhìn theo buồn bã, nét phóng túng đa tình chỉ sau cái quay lưng của Liên đã biến mất, anh bỏ tay khỏi người phụ nữ, đồng thời phủi luôn cánh tay đang gác trên vai mình xuống. Anh làm thế vì giận nhưng anh không thấy vui, anh làm thế để trả thù nhưng anh không thấy hả hê, nhìn cô buồn bã như sắp khóc, anh lại thấy lòng mình... hơi đau. Suy nghĩ vài giây, anh rút tiền để lên bàn. Không nói lời nào, anh đẩy ghế rồi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm kiếm. Anh nhìn quẩn quanh một hồi mà không thấy bóng dáng Liên đâu.
Đạt về tới nhà thì thấy bà Ngự đang ngồi trên ván gõ. Bà nhìn anh lắc đầu rồi thở dài chán nản, quở anh vài câu rồi bà đứng lên để đi vào phòng. Khi đi tới cửa buồng thì bà mới sực nhớ nên bà quay mặt lại mà hỏi anh.
- Sao con Liên không về chung với bây luôn, nó đâu rồi?
Đạt cứ nghĩ Liên đã về nhà trước anh, giờ anh mới biết là cô chưa về, anh hơi lo nên hỏi lại.
- Liên chưa về nữa hả má?
- Về đâu mà về! Thiệt tình! Có vợ thì thiếu chồng, chồng về thì vợ mất biệt. Hổng lẽ bắt người ta chờ cửa hoài đa.
Bà Ngự bực dọc bỏ về phòng còn Đạt thì lại đâm ra sốt ruột. Ngồi chờ thêm một lát mà vẫn chưa thấy cô về, anh định quay ra chợ để kiếm. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng máy xe dừng lại trước cổng, nghiêng đầu nhìn ra thì thấy bóng Liên bước xuống, cô cúi đầu chào rồi đi về phía cửa. Đạt vội vàng bỏ lên phòng nằm. Liên rửa tay chân sạch sẽ rồi mới lên phòng nên hơi lâu.
- Đi đâu mà giờ này mới chịu về, đi kiếm tui hay là kiếm cớ để đi chơi đó?
Lúc đi kiếm anh, cô bơi xuồng nhưng do trời tối nên cô buộc xuồng không được kĩ, hay do một ai đó đã lấy xuồng cô đi nên khi cô trở ra bến thì không thấy xuồng mình đâu nữa. Trời đã khuya như thế thì làm sao mà đi bộ, ngập ngừng một lát cô quyết định quay lại chỗ anh. Nhưng khi trở lại thì anh đã không còn ở đó dù quán chưa đóng cửa. Rốt cục, cô cũng phải đi bộ, nhưng vừa đi khỏi quán được vài thước thì cô gặp Bửu và anh chở cô về. chuyện là như vậy nhưng cô chưa muốn kề vì nó cũng hơi dài mà cô thì buồn ngủ.
Cô không trả lời, anh lại hỏi tiếp câu khác.
- Ai chở về đó, giờ này mà còn có xe nữa hả?
Liên đáp ngắn gọn.
- Em quá giang xe của người bạn.
- Bạn nào? Người đàng hoàng, đêm hôm khuya khoắt mà còn nhong nhong ngoài đường.
- Thì anh cũng tới giờ mới về đó thôi.
- Tui thì khác, mai mốt đừng có đi kiếm tui như vậy nữa.
- Dạ, em cũng đâu có muốn, tại... má biểu.
Liên đâu có biết, cái lí do của cô lại khiến anh đã bực càng thêm bực.
- Má biểu, má biểu, má biểu. Tui biết mà, cô có thương yêu gì đâu mà lo lắng cho tui, vậy nên cô mới lừa dối và gạt gẫm tui như thế.
Chuyện cũ lại được khơi mào, cô mệt mỏi nhìn anh mà im lặng như cam tâm gánh chịu mọi lỗi lầm, dù thật tâm, cô nghĩ mình không hề có lỗi.
Liên lẳng lặng lên lầu. Ngồi một mình khá lâu mà anh chưa lên, cô thay đồ đi ngủ trước. Áo cũ vừa cởi ra, thì anh mở cửa bước vào. Đèn vẫn chưa tắt, Liên đang đứng trước kiếng tủ. Qua tấm kiếng, hình dáng cô được phản chiếu rõ ràng. Liên vội vàng cầm áo che chắn phía trước rồi quay đầu lại nhìn anh với sự sợ sệt.
Đạt lạnh lùng nhìn cô. Anh chậm rãi đóng cửa. Bước lại bàn ở đối diện. Anh ngả người chống hai tay xuống cạnh bàn để hai chân duỗi thẳng rồi bắt chéo nhau. Anh và cô đang đối diện. Qua tấm kiếng, anh có thể thấy toàn bộ phía sau của cô, từ cổ chạy xuống tới gót chân.
Đạt không quay mặt đi khiến Liên bối rối. Cô cúi mặt xuống đất để tỏ thái độ né tránh. Anh không vừa lòng với điều đó.
- Làm gì mà sợ tui dữ vậy?
Liên không trả lời, cô thầm mong anh quay mặt đi để cô thoát khỏi cảnh khó xử xấu hổ này. Cô đứng yên chờ đợi. Nhưng anh cứ ở đó và tiếp tục nhìn cô. Anh đốt một điếu thuốc rồi quăng hộp diêm lên bàn. Một tay quàng trước ngực, một tay đưa lên cầm điếu thuốc. Anh nhả ra một cuộn khói thật dày. Đạt khẽ chớp mi nhìn cô từ trên xuống dưới. Thân hình cô thật đẹp, mỏng manh nhưng không gầy gò, eo nhỏ, ngực và mông không đẫy đà nhưng sự căng tròn, nó không khêu gợi một cách thô thiển nhưng đủ sức quyến rũ âm thầm, ít nhất là đối với anh, cơ thể cô là một toàn thiên nhiên mỹ mãn. Thêm vào làn da trắng trẻo nổi bật giữa ánh đèn mờ ảo, cô như mồi lửa có thể làm cháy bừng sự ham muốn trong anh bất cứ lúc nào.
Đạt lại cảm thấy khó chịu, máu ghen lại dồn về. Ngoài anh, đã có người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể cô. Anh là chồng cô nhưng lại không phải là người duy nhất, càng không phải là người đâu tiên. Đôi mắt anh có lửa nhưng cái nhìn của anh thì lạnh lẽo. Anh cất giọng ra lệnh.
- Lại đây!
Thái độ của anh làm Liên sợ nên cô chần chừ.
- Để em thay đồ rồi...
Đạt cắt ngang.
- Tui biểu lại đây!
Liên chậm rãi bước tới. Chiếc áo vẫn che chắn phía trước. Đạt đưa cầm chiếc áo giật mạnh khỏi tay cô, khiến cả người cô hoàn toàn trần trụi trước mặt anh. Theo phản xạ, Liên đưa tay ôm lấy ngực. Nhưng anh đâu chỉ nhìn ngực, mắt anh nhìn từ từ xuống dưới, cái nhìn hau háu của anh khiến cô xấu hổ vô cùng. Dù đã một lần nằm dưới thân anh nhưng cô vẫn chỉ mới bước qua ngưỡng cửa của con gái, cô vẫn chưa phải là đàn bà thuần thục. Cô khẽ quay người nghiêng qua một chút. Đạt dụi mạnh điếu thuốc xuống cái gạt tàn bên cạnh. Duỗi tay giữ vai cô lại, chồm đầu tới gần, anh điềm nhiên hỏi.
- Ngoài tui ra, thì có những ai đã ngắm em lúc em không mặc đồ?
Giọng nói trầm khàn nhưng khiến Liên lạnh cả người. Cô đỏ mặt trong bóng tối. Vì xấu hổ, vì giận, vì tủi nhục. Cô lắc đầu liên tục. Đạt hừ một tiếng trong cổ họng rồi cười lạnh. Môi anh rê nhẹ lên da cổ rồi trượt xuống vai.
- Phải ha. Trong lùm cây bụi rậm thì làm gì có thời gian mà nhìn ngắm.
Liên lách người ra một khoảng để trả lời.
- Không có. Đêm đó...
Mặt anh đanh lại ngay tức khắc.
- Lên giường.
Cô lủi thủi tiến lại giường. bước chân anh chậm rãi theo sau.
Nhìn cô khép chân nằm ngay ngắn. Anh tiếp tục khinh bỉ.
- Đâu phải cô chưa từng mà còn e thẹn. Chẳng thà, em nhào tới tui như con đàn bà lẳng lơ gợi tình mà tui thấy em thật hơn đó Liên.
Liên vẫn không nói gì, cô đã từng thanh minh cho mình, van xin anh tha thứ nhưng tất cả đều vô ích, thì những lời kháng cự trong lúc này, liệu có ích không, hay chỉ càng thêm đau khổ.
Đạt đứng gần mép giường, anh vừa cởi đồ vừa nhìn cô. Nhìn cô khép nép, anh lại tự băn khoăn, liệu những gì cô nói có là sự thật, liệu cô có thật sự ngây thơ như những gì anh đã thấy. Đạt tự bực dọc với chính mình, sao anh cứ tự mình mâu thuẫn, sao phải đi tìm cái cớ để bào chữa cho cô. Cô đã lừa dối anh, cô mất trinh khi về với anh, cô phải bù đắp cho anh.
Nhìn cô nằm như cái xác, anh thêm bực bội. Anh tiếp tục ra lệnh.
- Dạng chân ra.
Cô nhìn anh đau đáu, sao câu nói nào của anh cũng đem tới cho cô sự đau đớn khôn cùng.
- Anh Đạt. Đừng hành hạ lẫn nhau nữa, được không anh?
- Tui không hành hạ. Tui không được phép ngủ với vợ mình sao? – Thấy cô không nhúc nhích, anh tiếp tục nói – Đâu phải cô chưa biết gì. Cô khép lại như vậy thì làm sao tui làm tình với cô được?
Đàn ông luôn vậy. Vợ chồng trong không gian của vợ chồng để làm cái việc của vợ chồng, những lời này có thể là bình thường, có thể là âu yếm và trong hoàn cảnh này, nó là gai nhọn.
Nhìn cô mở chân một cách chậm rãi nặng nề, anh lại bực. Anh dùng tay kéo hai chân cô dang rộng. Cô cảm thấy đau ở phía trên đùi, vì phải dang rộng quá mức. Cảm giác đau tăng lên khi anh bắt đầu cọ sát. Cô không từ chối quyền làm chồng của anh. Nhưng cô đau. Nếu ngay đêm đầu, anh là người như thế này thì nỗi đau đã khác, chỉ đau mà không luyến tiếc. Đằng này, anh đã từng rất dịu dàng, rất êm ái...
Cô chống tay xuống giường để ngồi dậy, nhích người ra xa để tránh.
- Từ từ... Anh Đạt... Đau em.
Anh bắt lấy gối cô để kéo về, anh kéo mạnh khiến cửa mình cô áp chặt vào nơi đó của anh. Cô cảm nhận được sự ngọ nguậy ở nới đó, cảm nhận được cái nóng hầm hầm. Trong hoàn cảnh hiện thời, nếu nói cô không có khoái cảm thì đúng là nói dối nhưng sự thật, nó đã bị nỗi sợ bao trùm. Liên khẽ vặn người né tránh.
Đạt nhìn thấy hành động đó thì càng tức tối.
- Có phải lần đầu đâu mà đau.
Vừa nói xong, anh lập tức đi vào. Nhưng chỉ mới được phần ba đoạn đường thì chân lẫn bụng cô co lại, cả người cô run rẩy, nước mắt cô chảy ra.
Thấy cô cắn răng kiềm âm thanh trong cổ họng, không phải âm thanh của tiếng rên hoan lạc mà là tiếng nấc của đau thương. Đạt dừng lại, anh có thể cảm nhận chỗ đó vẫn còn khô ráo. Là người đàn ông từng trải, anh biết sự khô ráo sẽ khiến người phụ nữ đau đớn. Cô đau thật. Anh chỉ mới đẩy vào một ít mà trán cô đã rịn mồ hôi, khuôn mặt căng thẳng vì hoảng sợ.
Đạt không động đậy. Anh giận nhưng... không muốn... làm cô đau. Anh đưa tay vuốt nhẹ cơ thể cô. Bàn tay anh trượt xuống sâu hơn, nhẹ nhàng rồi thô bạo mơn trớn.
Bên trong cô bắt đầu co bóp, phần bụng dưới đang phập phồng, nơi đó đã ướt át, Đạt nhích người đẩy mạnh. Liên tục không ngừng, càng lúc càng sâu.
Thật lâu mà anh chưa dừng, chân Liên mỏi tới mức tê dại nhưng cô lại không thể khép lại hay duỗi ra, cô đành chống lên cao cho đỡ mỏi. Nhìn tư thế khiêu khích này, anh thêm khinh bỉ cho sự ngoan hiền của cô. Anh nâng cao người, ôm lấy mông cô mà tiếp tục đưa đẩy, xoay tròn. Bên trong cô bị anh khuấy đảo từng ngóc ngách. Cô đã phơi bày bản chất của mình, anh còn gì để khoan nhượng. Anh sẽ làm tình mãnh liệt, sẽ khiến cô hứng tình mà kêu gào thảm thiết, sẽ ma sát cho tới khi hai cánh hoa nơi cửa mình cô sưng phồng, căng đỏ, anh sẽ làm tất cả để chứng minh một điều, dù cô có qua tay bao người thì anh mới là người đàn ông mạnh nhất, người cho cô khoái cảm tuyệt vời nhất, chất ngất nhất chính là anh. Chỉ khi cô hiểu rõ điều này, anh mới thấy hả dạ, mới thấy thiệt thòi của mình được bù đắp.
Đạt không ôm cô trong tay như lần đầu, anh rời khỏi người cô rồi quay mặt về một phía. Nghe tiếng thút thít sau lưng mình. Đạt thấy lòng khó chịu, cảm giác thiệt thòi vẫn chưa được bù đắp dù chỉ một phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]