Những hộ dân ở đây phần lớn đều là nhân viên công sở, điều kiện vệ sinh cũng không tốt.
Cỏ dại xung quanh cao tới nửa thước; nhất là vào mùa hè, cỏ mọc um tùm, không ai biết trong đó có thứ gì ẩn nấp.
Trần Thiên Mặc quả nhiên thấy đôi chân lộ ra ngoài bụi cỏ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là anh.
Anh mặc đồng phục huấn luyện của bộ đội, hơn nữa chân dài hơn đôi chân này.
Trần Thiên Mặc ngồi xổm xuống, muốn xem người nằm trong bụi cỏ là ai. Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng ồn ào.
“Mày thích xen vào việc của người khác hả! Ông đây xử... Á!”
Lúc này Trần Thiên Mặc mới thấy phía dưới bụi cỏ còn có một phần đất lõm xuống, địa thế hơi thấp nên bị cỏ dại phía trên che khuất. Nếu không có tiếng kêu thì rất ít người để ý tới bên đó.
Cô rẽ cỏ ra, cúi người nhìn xuống. Bên kia vốn là một hốc nước, nước cạn đi lộ ra đáy đất nứt nẻ, trong đó có rất nhiều rác rưởi.
Xe máy đổ nghiêng ở bên kia, bên cạnh là một người đang nằm; tiếng mắng chửi ầm ĩ ban nãy là do gã phát ra, bây giờ trong miệng gã chỉ có thể nói những lời xin tha thứ.
Chân của Vu Sưởng Mặc giẫm lên người của gã, trái tim Trần Thiên Mặc giật thót.
Anh đuổi tới đây, đầu tiên đánh ngã một tên trong đội cướp, chính là gã nằm trong bụi cỏ. Sau đó lại đuổi theo tên cướp lái xe máy tới ngõ cụt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-linh-dac-chung-khong-quan/3477850/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.