Chuyên ngành của Trần Thiên Mặc yêu cầu cô phải đoán ra hoạt động tâm lý thật sự của đối phương thông qua phản ứng của một người trong thời gian ngắn nhất.
Những biểu cảm nhỏ nhất có thể xảy ra trong vòng một phần tư giây, phản ứng chỉ trong chớp mắt có thể giúp cô phân tích được rất nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ, cô đứng ở trên con phố sầm uất này, đối mắt với anh hơn năm phút đồng hồ mà cả hai người đều không có ai nhúc nhích cả.
Năm phút, vượt qua ba trăm giây. Đối với Trần Thiên Mặc thật sự quá lâu.
Dù lâu như vậy nhưng cô vẫn không đoán được người đàn ông cách cô không quá xa kia rốt cuộc đang có tâm trạng như thế nào. Cô có thể đọc được suy nghĩ của rất nhiều người, nhưng không đọc được suy nghĩ của anh.
Từ kiếp trước tới kiếp này đều thế.
Không chỉ như vậy, ngay cả lúc này bản thân đang nghĩ gì cô cũng không biết.
Anh cứ đứng đó, nhìn cô chăm chú, như cách anh nhìn cô vào kiếp trước. Chỉ cần nhìn cô, anh sẽ tự động rơi vào trạng thái hoàn toàn đông cứng.
Dù là cơ thể hay là ánh mắt, thậm chí là thứ cực nhỏ như con ngươi, tất cả đều không có phản ứng nào.
Phản ứng kỳ quặc đó cũng lây sang cho cô, trước đó cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như anh.
Cơn gió mùa hè thổi qua góc phố, hai người vẫn đang nhìn đối phương, không hề cử động.
Đột nhiên Trần Thiên Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-linh-dac-chung-khong-quan/3477849/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.