… Anhlà ánh mặt trời vạn đạo, chiếu sáng khuôn mặt tái xanh của em, sự trùng phùngkhiến em đau đớn và hoảng sợ.
Mười năm trôi qua tưởng như chỉ trong thoáng chốc, không ngờ cô đã sống ở thànhphố này mười năm.
Tay cầm một tách trà hoa quế tỏa hương thơm ngát, Lâm Mặc đứng trước cửa sổ vănphòng thở dài. Mười năm, tất cả mọi thứ đã thay đổi, e rằng chỉ có tách trà hoaquế đang cầm trong tay là điều duy nhất không đổi thay.
Bên ngoài trời, tuyết lất phất bay, nhuộm trắng cả thành phố. Thực sự ThượngHải không thường xuyên có tuyết, đặc biệt là tuyết trắng như lông ngỗng trongngày tết nguyên đán đặc biệt này.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm Mặc định thần, quay người bình thản nói một câu:“Mời vào.”
“Chị Lâm, tổng giám sát Văn nói nếu chị mệt quá thì không cần đến hội trườngnữa.”
Lâm Mặc không nói gì, đưa tay ra hiệu mình đã biết điều đó.
Không đi sao được, nếu không cần vội vàng đi gặp đồng nghiệp mới, cô cũng phảiđi an ủi bạn thân của mình là Á Nam. Lúc vừa xuống máy bay, cô nói với Á Namquyết định của mình, cô ấy tức giận đến nỗi không đợi xe công ty tới đón, tựmình bắt một chiếc taxi. Trương Như vừa gọi điện thoại tới thông báo, cô ấy đãđến hội trường, đang làm ầm ĩ lên với cấp trên.
Lâm Mặc vội vàng thu dọn đồ đạc, mặc chiếc áo khoác đen vào rồi rời khỏi côngty.
Công ty cách khách sạn Shangri-la không xa lắm, đi bộ mất khoảng hai mươi phút,vì thế cô không lái xe mà quyết định đi dạo trong tuyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-uoc-nguyen-ca-doi-khong-hoi-tiec/147187/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.