Thật không biết xấu hổ !! Coi như mọi người lần đầu gặp nhau , cô xuống bếp nấu chút gì đó đơn giản.
Mạc Vân Hi vốn biết nấu ăn , lúc ở Cố gia cô thường xuyên vào bếp phụ giúp dì Trần nấu bữa cơm đem đến công ty cho Cố Vĩ. Có vẻ cơm của cô nấu hợp với khẩu vị của anh ta , ngày nào đem khay về cô cũng thấy chẳng còn chút nào.
Cũng không giấu lúc đó cô cực kì vui vẻ , ngày nào cũng cặm cụi nấu ăn , nhưng từ khi rời khỏi đó nấu ăn được Mạc Vân Hi cho rằng nó chính là khắc tinh của đời mình.
Cô không muốn nấu , bởi vì trong tâm niệm của cô mỗi khi nấu đều nghĩ sẽ đem đến cho Cố Vĩ.
Vì vậy từ lúc dọn ra cô thường xuyên ăn ở ngoài , hiện giờ trong nhà cũng không còn gì ngoài vài gói mì , trong tủ lạnh có vài cây xúc xích . Cô nấu qua loa rồi bưng ra , vừa đặt xuống vừa nói :"Dù sao giữa hai ta cũng không có gì để nói , ăn xong rồi thì anh về đi"
Lý Tử Thiêm vừa nâng đũa đã bị dội một gáo nước lạnh , anh ta nhìn cô giọng ủy khuất :"Tại sao lại không có gì nói , tôi có rất nhiều thứ để nói"
Dứt lời anh ta cúi xuống cặm cụi ăn , cô đã nghĩ công tử như anh ta sau khi nhìn thấy bát mì sẽ tỏ ra chê bai , không ngờ lại một mình ăn hết sạch.
Mạc Vân Hi âm thầm đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942474/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.