Mặc Tề Quang không muốn ở lại đó quá lâu , anh đã sớm đưa Mạc Vân Hi trở về.
Ở trên xe trông cô vô cùng vui vẻ ngắm nghía chiếc nhẫn đó , Mặc Tề Quang liếc mắt nhìn biểu cảm của cô rồi lại không vui.
"Anh tặng nhẫn cho em hời hợt như vậy mà em cũng vui vẻ thế?"
Mạc Vân Hi quay qua nhìn anh khó hiểu :"Chẳng lẽ anh bảo em nên buồn sao?"
Mặc Tề Quang không nhịn được gõ lên đầu cô một cái :"Em đúng là không biết đòi hỏi gì cả.."
Dù vậy nhưng Mạc Vân Hi không thể che giấu được cảm xúc của mình rằng cô đang vô cùng hạnh phúc. Không có thề non hẹn biển nào càng làm cô trở nên vui vẻ , bởi vì bị thất hứa quá nhiều nên cô ghét việc phải nghe thấy chúng.
Không làm được thì thôi mà làm được thì càng tốt , đừng cho người khác hi vọng..
Mặc Tề Quang đưa cô vào trong nhà , sau đó anh ấn cô ngồi xuống bàn ăn , sắn tay áo lên gọn gàng hùng hổ nói :"Có phải ở bữa tiệc em không ăn gì rồi đúng không? Anh xuống bếp nấu gì đó cho em"
Hai mắt Mạc Vân Hi sáng rỡ , cười híp lại :"Không phải chứ , anh cũng biết nấu ăn?"
"Một chút" thật ra trước đó anh chưa từng đụng vào bếp nhưng từ khi quen biết Mạc Vân Hi , thứ gì anh cũng học qua một ít , để lỡ như cô thích thứ gì anh đều có thể làm cho cô.
Cô chống hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942047/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.