Mạc Vân Hi vừa trở về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Mạc Tề Quang , cô nhanh tay bắt máy , khuôn mặt người đàn ông nhanh chóng hiện lên , thấy vẻ mặt đó của cô anh liền đưa tay lên ho khụ khụ :"Anh chỉ là muốn thử xem chất lượng cuộc gọi tốt không thôi..."
...
"Thôi được rồi , anh thấy hối hận rồi , anh nhớ em"
Từ lúc anh lên máy bay cho đến giờ cũng chỉ vừa ba mươi phút , vậy mà đã không chịu được mà gọi cho cô , đã vậy còn không chịu thừa nhận , viện lý do muốn kiểm tra chất lượng cuộc gọi.
Mạc Vân Hi chống nạnh quở trách nhưng vẫn mang theo nét đùa giỡn :"Anh đừng như con nít nữa , chẳng phải thường ngày anh cũng đi làm từ sáng đến tận chiều à"
"Lần này khác" Mặc Tề Quang nói với giọng tủi thân.
Cô đành thở dài , sau đó hôn vào camera như muốn an ủi :"Được rồi , anh mau chóng xong việc đi , em đợi anh"
Không hiểu sao cứ để cô rời khỏi anh nửa bước , kiểu gì Mặc Tề Quang cũng không thấy yên tâm . Lần này lại đi xa như vậy , lỡ như có chuyện gì xảy ra , muốn ngay lập tức có mặt chắc chắn không được.
Dù đã dặn dò trước đó nhưng Mặc Tề Quang vẫn không thấy đủ yên tâm mà nhắc nhở mãi :"Em làm việc gì cũng phải cẩn thận , có chuyện gì cũng phải thông báo một tiếng cho anh biết. Đừng có giữ cho mình suy nghĩ không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942043/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.