Đã về đến tận nhà rồi mà Mạc Vân Hi vẫn còn sụt sùi. 
Đâu ai hiểu cảm giác lúc đó của cô là gì chứ? Cái cảm giác mà người thân duy nhất mất đi , đó là cảm giác đau đớn rất khó tả. 
Mặc Tề Quang tuy vẫn còn rất giận nhưng nhìn cô trong bộ dạng này , cuối cùng cũng không nhịn được mà mủi lòng , vươn tay ra lau nước mắt lem nhem trên gò má đã ửng đỏ , không nhịn được mà cau mày :"Khóc lóc cái gì chứ?" 
Giọng nói tuy trách móc nhưng lại không dấu được sự quan tâm và ôn nhu ở trong đó. 
Mạc Vân Hi sực tỉnh đưa tay lau vội nước mắt sau đó ngẩng đầu nhìn anh đầy tức giận , đánh khẽ vào ngực anh :"Tại sao anh lại không nghe em giải thích trước chứ? Sao cứ không lời nào bỏ đi" 
Cô đánh nhẹ nhưng mà đau thật , Mạc Tề Quang chụp lấy cổ tay đang lạnh cóng ôm vào vòng :"Bởi vì anh sợ.." 
Sợ sẽ nghe được lời không hay từ cô , sợ nếu để cô đuổi kịp thì thời gian mà hai người ở bên nhau càng rút ngắn. Từ lúc nhìn thấy Cố Vỹ xuất hiện ở đó , cả hai còn ôm ấp , anh đã biết rõ một điều , rằng hắn ta đã nhớ lại rồi. 
Mạc Vân Hi chủ động tiến lên ôm chặt lấy eo anh , mặc cho cả hai vẫn đang ướt đẫm :"Anh sợ gì chứ! Em có bỏ anh đâu mà lo.." 
Mặc Tề Quang nắm lấy vai cô kéo ra , ép cô nhìn vào mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942034/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.