Mạc Vân Hi được đưa đến nơi Mặc Tề Quang đang chờ , cánh cửa vừa được mở ra , cô nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt đục ngầu.
Người hầu đều lui ra để cho hai người ở lại nói chuyện với nhau , Mặc Tề Quang nhìn cô , vẻ mặt tức giận cùng mệt mỏi :"Vân Hi , em nói dối , rõ ràng em tin tưởng trí nhớ của hắn ta , em chỉ chờ ngày này để có thể đẩy anh ra xa sau đó quay trở lại với hắn"
Cô ôm lấy một bên cánh tay , vẻ mặt không được tốt nhưng vẫn phải lên tiếng phản bác :"Em không có"
"Vậy em nói xem , em vừa rời khỏi anh đã chạy ngay đến đây là vì lý do gì? Có phải là hắn ta nói chuyện hắn ta nhớ lại là sự thật và cầu xin em quay về?"
Mạc Vân Hi hơi giật mình , đôi mắt của cô đang lảng tránh anh bây giờ cũng không nhịn được mà giương mắt lên nhìn vào đôi mắt đó :"Làm sao anh lại biết chuyện này?"
Mặc Tề Quang nhắm mắt lại hít một ngụm khí lạnh rồi cười nhạt :"Em đánh giá cao hắn ta rồi. Nếu hắn ta biết suy nghĩ sẽ không bao giờ lựa chọn em làm sợi dây cứu hộ , bởi vì nếu hắn ta đưa em đi , anh sẽ ngay lập tức hủy diệt hắn"
Mặc Tề Quang không nói ra nhưng cũng ngầm hiểu rằng , kể cả cô nếu dám phản bội anh cũng đều không có kết cục tốt.
Cố Vỹ khoác một chiếc áo mỏng đứng dựa vào cửa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2942020/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.