Mặc Tề Quang để cô dựa vào lòng mình , bàn tay cứ vân ve những ngón tay trắng nõn của cô , đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trước đó mình đã đeo cho cô nhưng chưa từng thấy cô tháo ra khỏi tay bất cứ lúc nào.
Kể cả khi cô ở cạnh Cố Vỹ , cô vẫn đeo nhẫn trên tay giống như muốn thẳng thắn dập tắt hi vọng với anh ta rằng cô có người ở cạnh rồi.
Mạc Vân Hi nằm yên trong vòng ngực anh lẳng lặng không nói gì , từ trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói , Mặc Tề Quang bỗng dưng đề nghị :"Vân Hi , chúng ta kết hôn đi"
Mạc Vân Hi sững sờ , cô ngẩng đầu lên nhìn anh , chỉ thấy làn môi mỏng kia cong lên nhưng vẻ mặt lại không giống như đang trêu đùa , anh ấy nói thật , anh ấy muốn kết hôn với cô.
"Anh không muốn nhìn thấy em gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa. Chúng ta kết hôn , cả thế giới sẽ biết em là của anh , sẽ không ai dám đụng vào em nữa"
Cảm xúc của Mạc Vân Hi hỗn lộn , cô nhất thời không nói nên lời. Hạnh phúc dù cho đây là một màn cầu hôn vô cùng nhàm chán. Không có hoa , không có nến và nhà hàng sang trọng , chỉ có anh và cô và éo le hơn là ở trong hoàn cảnh cô vừa mới suy sụp nhất.
Đám cưới thật lớn và hoành tráng diễn ra , thật sự như lời Mặc Tề Quang nói , anh ấy muốn cả thế giới đều biết cô , Mạc Vân Hi là vợ của anh ấy , là người của anh ấy.
Ngày hôm đó ai cũng đến , chỉ có duy nhất một người không đến đó là Cố Vỹ.
Mạc Vân Hi không trách . Cô biết anh ấy yêu cô , kể từ khi cô nhận ra mình có tình cảm với Mặc Tề Quang rồi , cô cũng từng ước đời này Cố Vỹ cũng không thể nhớ lại.
Bởi vì cô biết một khi anh ấy nhớ lại , nhất định sẽ đau lòng.
Đau lòng vì những gì mà anh ấy đã đối xử với cô , đau lòng vì thấy cô đi bên người con trai khác.
Mạc Vân Hi chỉ thầm xin lỗi nhưng cô lại không thể cảm thấy áy náy. Đó là cảm xúc của cô , hơn nữa những gì mà anh ấy đang trải qua cô đều đã nếm trải hết rồi.
Mười năm ở cạnh Cố Vỹ , tổng cộng là hơn hai mươi năm quen biết anh , hạnh phúc thì ít , mà cay đắng cô nhận lại thì nhiều.
Mạc Vân Hi trong bộ váy trắng thướt tha bước lên lễ đường , cô không có ba , không có bất kì người thân nào đi bên cạnh , không có bạn bè thân thiết cùng đến chung vui , trước mắt cô chỉ có người đàn ông mà cô rất yêu thương.
Mạc Vân Hi mỉm cười bước đi trên đôi giày cao gót pha lê , mỗi bước chân là từng dòng suy nghĩ.
"Cố Vỹ , chúng ta đều không có lỗi vậy nên ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc. Thật ra chúng ta đều đã rất cố gắng nhưng vì nhân duyên có hạn nên đành phải xa nhau. Hi vọng rằng khi ngày mai tươi sáng , ta sẽ gặp lại nhau với những thân phận hoàn toàn mới"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]