Nhưng có lẽ cơ hội gặp lại Cố Vỹ là câu chuyện quá xa vời.
Hôm đó cô cùng Mặc Tề Quang đi đến viếng mộ cha mẹ , tuy với mọi người bọn họ là người đã khuất nhưng với cô và Mặc Tề Quang , ba mẹ còn sống mãi trong lòng của mỗi người.
Hai người đều có hoàn cảnh giống nhau chính là ba mẹ đều đã không còn , nhưng số phận nữ nhi như cô thì là có chút éo le hơn , nhưng không phải sau cùng cô vẫn gặp được Mặc Tề Quang đó thôi.
Mạc Vân Hi đặt những bó cúc lên những phiến mộ , rồi đứng thẳng dậy nắm chặt lấy tay Mặc Tề Quang mỉm cười :"Ba mẹ , con gái của ba mẹ đều đã lớn rồi , bây giờ con cảm thấy vô cùng hạnh phúc"
Người ở lại tuân theo quy luật của tự nhiên , mỗi ngày trải qua giông bão rồi từ từ lớn lên , chỉ có người ra đi là mãi mãi không già , trong tâm trí của bọn họ , bóng hình của người đó dù qua ngàn năm là không hề thay đổi.
Một làn gió mang theo bụi tràn qua , Mạc Vân Hi vội quay mặt đi chỗ khác , Mặc Tề Quang cũng nhanh chân dùng cơ thể cao lớn che chắn cho cô , Mạc Vân Hi vẫn theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.
Đến khi mở mắt ra , cách đó không xa cô nhìn thấy một bia mộ quen thuộc.
Mặc dù không còn tình cảm nhưng cô đối với anh ấy tình thương vẫn còn đó , sống mũi Mạc Vân Hi thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-em-sai/2941993/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.