_______________________________
Cô khựng người lại một khắc ngay khi vừa bước xuống tới nơi, mọi thứ trong căn phòng ở dưới tầng hầm này lại mang tới cho cô một cảm giác quen thuộc. Nhưng quen thuộc đó...lại không phải là cảm giác tốt...
Cơ thể cô bất giác run nhẹ lên, có thứ gì cứ thúc đẩy mách bảo cô rằng hãy mau chạy khỏi nơi này đi, trước khi quá muộn.
Cửu Tuyên Âm định quay đầu chạy lên lại nhưng nếu rời đi bây giờ thì cơ hội quay lại được thì rất thấp thậm chí là không còn cơ hội nào,nên cô phải tranh thủ hôm nay vì chỉ có hôm nay thôi.
Hít thở sâu một cái, rồi Cửu Tuyên Âm bắt đầu đi sâu vào trong hơn.
Căn phòng có một bàn làm việc, một chiếc ghế sopha và một chiếc giường lớn có màu trắng tinh. Nhìn vào tuy bình thường nhưng cô lại có cảm gì đó rất đáng sợ.
Tim cô đập nhanh khi vô ý chạm vào từng món đồ. Không lẽ...cô đã từng ở đây rồi sao?
Cửu Tuyên Âm đi lại chiếc bàn và xoay bức khung ảnh trên bàn lại để xem, thật không ngờ đó cũng là ảnh cô. Bất giác nhíu mày và úp tấm ảnh xuống.
Hình của cô bây giờ có ở khắp mọi nơi nhỉ!
Nhưng khoan...hình như có gì lạ lạ...
Cửu Tuyên Âm lần nữa cầm bức ảnh lên xem, quả thật là lạ mà, bức ảnh này dường như nó đã bị xé mất một nửa, rõ ràng cô còn đang chụp với ai trong đó.
"Không quan tâm được nhiều nữa rồi"
Cửu Tuyên Âm đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-dieu-em-khong-the/3744084/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.