Liên đã tỉnh dậy trong tình trạng cả người đau nhức và chẳng biết được đâu là thật đâu là mơ vì giờ đây cơ thể cậu như đang bay bổng trong cơn phê phao không thể nhận thức được
Thấy cậu đã mở được mắt nên vệ sĩ đã nhanh chóng bật bộ đàm để nói chuyện với ai đó mà Liên không thể nghe rõ được
Đợi một lúc thì cậu đã tỉnh táo mà ngồi dậy được nhưng cậu vẫn còn choáng váng mà ôm đầu một cách đau đớn. Rồi Cậu quan sát xung quanh sau đó cậu đã hỏi tên vệ sĩ rằng
" Đây … đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây "
Tên vệ sĩ mặt lạnh băng và trả lời 1 câu cụt lủn rằng
" quán bar "
Nghe đến đây Liên liền nhớ ra mình đã bị bố bán đi, Cậu nhớ xong liền hoảng hốt, sợ hãi mà kích động muốn chạy thoát khỏi nơi này.
Nhưng lúc cậu đang định đứng lên để chạy thì cả thân cậu như bị tê liệt mà té oạch một cái rất mạnh rồi lăn xuống sàn, cậu bất lực mà bò đến cửa trong tình trạng cơ thể cậu chưa hết thuốc
Tên vệ sĩ thấy Liên có ý định chạy trốn liền bắt Liên lại và bế lên giường mặc cho Liên gào thét, giãy giụa. Nhưng tên vệ sĩ kia rất khỏe cậu không thể làm gì được và cuối cùng Tên Vệ sĩ kia liền nói
" Xin tự giới thiệu tôi tên Bác Minh, Bà chủ cũng sắp đến rồi, Cậu trốn cũng vô ích thôi vì khắp nơi trên quán bar đều camera giám sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-chap-niem-cua-em/3551334/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.