An An phủi tuyết bám vào người rồi đi theo sau Cao Phong. Đường có tuyết nên bước đi dường như nặng nề hơn. Ở đây, toàn bộ khung cảnh đều phủ trắng xóa. Cây cối bị phủ kín tuyết ngủ đông. Hôm nay tuyết không rơi, trời còn hơi có nắng mà vẫn lạnh buốt. An An dừng lại tìm ở túi áo không thấy găng tay đâu:
- Không biết cái găng tay của tôi rơi đâu rồi. Lúc nãy cậu có nhìn thấy không?
- Cậu tìm lại xem, lúc đến tôi thấy cậu tháo ra bỏ túi áo mà.
An An lôi cả hai túi ra nhưng chỉ có một chiếc giơ lên cho Cao Phong xem.
- Lát về cậu giúp tôi tìm nhé! Đây là quà của người khác tặng nên không để mất được.
Cao Phong nhướng mắt nhìn dò hỏi nhưng An An không muốn trả lời ý của cậu ta đang nghĩ. Cô đeo một chiếc đã thấy vào tay.
- Đi thôi không 5h đã phải tập trung rồi, chúng ta còn hơn 1h nữa thôi.
Cao Phong chưa đi mà cầm lấy tay không có găng tay của cô bỏ vào túi áo của cậu ta. Ngước mắt lên nhìn chằm chắm rồi rút tay ra:
- Cậu có biết cầm tay phụ nữ gọi là... mà thôi không cần biết gọi là gì nhưng sẽ bị trả phí đấy.
- Sao Ngô Minh nói nhà thầy Tô rất giàu mà tôi thấy cậu hay so đo về tiền thế nhỉ?
- Nhà thầy ấy giàu chứ có phải nhà tôi... - Chợt giật mình nhớ ra nên An An chữa cháy.
- Đấy là của bố mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869539/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.