An An đi đến chỗ Tô Đức thấy anh đang nói chuyện điện thoại nên ra hiệu đứng chờ. Ngoài bãi đất trống một đống củi lớn được chất cao. Mọi người đang tất bật gọi nhau, hò nhau nói cười vui vẻ. Thầy Hà nói đúng chuyến đi này thật đáng giá. Hồi còn là sinh viên, cô cũng không có dịp tham gia vì mỗi lần đi đâu ông nội lại cản.
Em vừa đi đâu về vậy? Anh tìm em mãi không được - Tô Đức vuốt tuyết còn sót lại trên tóc An An xuống.
- Em đi dạo quanh đây thôi. Anh cứ lo việc của mình đi không cần lo cho em. Em lớn rồi mà.
- Được rồi, em cứ thấy vui là được mà. - Tô Đức định hôn lên trán An An nhưng chợt nghĩ ra điều gì nên dừng lại.
- Anh làm đi, em ra giúp mọi người một lát chứ ăn trực không ngại lắm.
Chào anh xong, An An đi ra chỗ Trí Duy đang nướng thịt.
Cô rửa sạch tay, đeo bao tay nilong vào giúp Trí Duy xiên thịt vào que gỗ.
- Cậu khéo tay đấy nhỉ? Nhìn thôi chị đã muốn ăn rồi.
- Chị thử đi xem em ướp gia vị thế nào?
Trí Duy lấy đũa gắp một miếng cho An An. Ngô Minh từ đâu ào đến:
- Chị đi đâu mà giờ em mới thấy chị thế? Tưởng chị lại đi lạc mất rồi.
- Chị đi dạo quanh đây thôi. Mọi người chơi trượt tuyết vui chứ?
Đứng từ xa, nhìn thấy An An đang nói cười vui vẻ với Trí Duy. Cậu ta còn đút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869537/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.