An An tỉnh dậy thấy mình ngủ trong lều, sách và điện thoại được đặt ngay ngắn ở trên đầu. Cô ngơ ngác nhớ lại mình đã dựa gốc cây ngủ mà sao giờ lại nằm ngay ngắn ở đây. " Lại ngủ say như chết rồi, thói quen ngủ say quá của cô đôi khi cũng không có lợi chút nào". Khẽ thở dài, cô vỗ mặt cho tỉnh táo, gấp lại chăn đặt gọn gàng rồi thò đầu ra ngoài. Gần trưa mà trời vẫn lạnh buốt, tuyết ngừng rơi nhưng gió thì vẫn không ngừng thổi.
Mọi người đang chuẩn bị đồ ăn trưa, nhìn thấy Trí Duy, cô hỏi:
- Cậu có biết ai đưa tôi vào trong ngủ không? Tôi nhớ trước đó tôi ngồi gốc cây đằng kia mà - An An chỉ ra phía mình đã ngồi.
- Chị hỏi anh Cao Phong ấy. Lúc em đến thì anh bảo đi ra cho chị ngủ. Chị đói chưa?
- Ừ cũng hơi thôi. Sao mọi người mang được nhiều đồ ăn thế? - An An lấy hạt đậu mà Trí Duy đang đổ ra cho lên miệng.
- Chiều nay về khách sạn chị muốn đi đâu không để em đưa chị đi.
- Chắc là chị không đi đâu, nghỉ ngơi sáng mai chị còn đi Thượng Hải với anh trai chị.
- Thầy Tô sẽ đi Thượng Hải ạ. Mai thầy vẫn phải dạy lớp em mà?
- À không phải một người anh khác nữa, chị chẳng bảo là chị có nhiều anh mà. - An An chữa cháy.
Cao Phong đâu, sao chị không thấy cậu ấy?
Trí Duy quay sang nhìn cô ngạc nhiên:
- Chị đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869531/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.