An An bị anh trai lôi dậy khi vẫn còn nằm trong chăn ấm. Cô bò dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn anh đã quần áo chỉnh tề:
- Mấy giờ mà anh đã gọi em dậy rồi. Cho em ngủ một xíu nữa đi. - Nói xong cô lại vật ra giường.
Anh lắc đầu, ngồi xuống nâng người cô lên:
- Đến giờ về rồi, dậy đi không lỡ chuyến bay đấy. Mệt quá hay sao mà ngủ không biết giờ giấc nữa vậy.
Cô dựa vào người anh lười biếng chẳng muốn nhúc nhích nữa. Thấy An An vẫn nhắm mắt nên anh nhấc hẳn cô ra khỏi giường ném vào nhà tắm.
Cô tỉnh hẳn ngủ hét lên:
- Anh đúng là ác độc mà. Ướt hết quần áo em rồi.
Chẳng buồn để ý đến em, anh ung dung ngồi ở ghế đọc tin tức, mỉm cười khi thấy nó đang tức giận. Anh hiểu em mình, có những lúc cần phải cương quyết thì mới được.
Đánh răng xong vào thay quần áo và sắp xếp đồ bỏ vào vali. Anh Long vào kéo đồ của hai người xuống xe.
- Sao anh không có hành lí vậy anh Long? - Cô ngó nghiêng hỏi.
- Anh nhờ cậu ấy ở lại giải quyết nốt công việc nên về sau. - Gia Cường đi ra trả lời rồi mở cửa xe cho cô lên.
Xuống tới sân bay Nội Bài, cô chạy ra ngoài trước còn để Gia Cường kéo hành lí. Hình như quen với thời tiết lạnh nên về đây cô không thấy lạnh nữa thì phải. Mùa đông trời xám xịt nhưng cái khônh khí se lạnh này làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869522/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.