Sau 15 phút ngồi trên xe thì hai người cũng đến được nhà bà An An. Nhà bà xây dựng theo lối kiến trúc cổ, nhà là những gian nhà gỗ san sát nhau và có sân vườn rộng. Hai người đi vào giữa sân mà không thấy ai, cô cất tiếng gọi đứa em họ. Nó từ ngoài vườn chạy vào, phát âm Tiếng Anh còn ngượng nghịu.
- Ôi, chị sang sao không bảo em ra đón.
- Chị từ Bắc Kinh sang cùng bạn nên không làm phiền em thôi.
Nó ngơ ra không hiểu, Cao Phong đành làm phiên dịch viên bất đắc dĩ cho cô và cậu ta.
Nó đưa hai người sang thăm bà, sức khỏe của bà đã yếu nên phải ngồi trên chiếc xe lăn sau lần bị tai biến. An An chạy đến cúi đầu chào. Bà nhận ra cô thì móm mém cười dang tay ôm. Cô đưa quà biếu mọi người cho cậu em họ cầm.
- Bà ơi, ông nội con gửi tiền biếu bà.
Cô rút ra một tập tiền 100 nhân dân tệ đưa nhưng bà từ chối. Cô cười vẫn đặt vào tay bà trêu.
- Bà cầm đi ạ, anh trai cho thì đừng từ chối ạ.
Vì chẳng nói được Tiếng Trung nên cuộc nói chuyện cứ bắc cầu qua Cao Phong, có lúc anh trêu cô còn không thèm dịch.
Bác cả, cô chú út được cậu em gọi về, vừa vào nhà đã chào đón cô bằng đủ thứ hoa trái ngoài vườn. Bác trai hết nhìn cô rồi lại nhìn Cao Phong.
- Đây là người yêu của cháu sao An An, bác tưởng người yêu cháu là người Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869470/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.