An An đứng lên tập tễnh đi theo nhưng anh đi nhanh quá đuổi mãi không kịp. Biết chẳng đuổi kịp nên cô từ từ đi hưởng gió, ngắm nhìn phong cảnh trên sông, thỉnh thoảng nhìn xem còn thấy bóng anh không. Vừa đi vừa nghĩ xem đã làm gì sai khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình như vậy. Anh vẫn đi băng băng chẳng cần biết cô có đi hay không nữa. Hơi tự ái nhưng chẳng nỡ bỏ đi nên cứ lẽo đẽo đi sau mà chân thì càng lúc càng đau.
Cao Phong đi một lúc không thấy cô đi theo mới giật mình quay lại thì thấy cô đang tập tễnh đi cách khá xa. Đang giận mà nhìn thấy cô như vậy anh lại chùn lòng. Quay lại gần, anh trách móc:
- Chân như vậy còn đi theo làm gì?
Cô cười, đôi mắt ánh lên niềm vui:
- Cậu quay lại rồi, tốt quá! Chân tôi tự dưng đau quá! Thôi lát về khách sạn rồi giận còn bây giờ thì hòa nhé!
Nhìn điệu bộ của cô mà anh muốn ôm vào lòng xin lỗi.
- Tôi không giận nữa đâu. Để tôi xem chân nào.
- Không sao, vẫn như vậy thôi.
- Có đi được không? Tôi cõng cậu nhé!
- Không cần đâu, tôi đi được. Cho tôi mượn cánh tay cậu là được rồi.
Cô bám lấy tay anh bước đi tiếp.
- Cẩn thận một chút, cậu đúng là bướng bỉnh mà.
Cô cười, khẽ nhăn mặt:
- Không sao mà, ngày trước từng đi leo núi còn sưng mọng chân lên mà vẫn xuống được chân núi đấy. Cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869469/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.