An An ngồi bôi thuốc liền sẹo mà chị dâu mua cho. Cuối cùng thì cái miệng vết thương đáng ghét nó cũng đã ngậm chặt. Vết khâu đã biến mất nên trông cũng không tệ lắm. Cất thuốc nhìn bầu trời gợn mây, cô nhớ anh. Đã hơn một tháng nay, cô không nói chuyện với anh cũng không nhắn tin mà chỉ lặng lẽ đọc tin của anh thôi. Có lẽ anh vẫn tốt, tốt hơn cô rồi.
Song Nghi đặt trước mặt An An cốc cafe vừa mua về:
- Vậy là chị sắp đi rồi nhỉ? Từ khi làm với chị, hôm nay là ngày đầu tiên mà chị em mình chẳng có gì để làm.
Song Nghi thở dài, đưa tay hái hoa mai hoàng yến. Nhìn sang vẫn thấy An An ngồi ngây người không có bất kì biểu hiện gì nghe mình nói, cô đưa tay vẫy vẫy trước mặt mà ánh mắt An An vẫn mơ màng. Khẽ thở dài, cô vỗ vai bà chị trước mặt. Bị vỗ giật mình, cô khẽ cau mày gắt nhẹ:
- Có chuyện gì vậy? Sao lại đánh chị?
- Từ hôm chị bị thương thì em thấy đầu óc cũng bắt đầu có vấn đề, thường hay thở dài lại còn cứ ngây người ra. Đây là dấu hiệu của một kẻ thất tình mà chị có yêu ai đâu mà thất. Chẳng lẽ thương ở chân lại bị lên cả não.
Nghe nó nói mà cô bật cười thành tiếng:
- Vì sắp xa em nên chị buồn thôi. Chị đã giới thiệu em với bạn chị. Khi chị đi thì em có thể sang đó làm.
Song Nghi bám tay, đầu dựa vào vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869428/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.