Cô định cãi nhưng anh đã hôn lên môi cô để không cho nói nữa. Cọ trán vào trán cô, anh cười rồi lại hôn làm cô mất hết cả lí lẽ cãi lại. Buông được An An ra, anh ngắm nhìn lại người trước mặt lần nữa, tay bóp nhẹ lên mái tóc cô:
- Tóc em nhanh dài quá nhỉ? Hình như ăn chỉ để nuôi tóc hả? Anh phải thừa nhận tóc em cũng rất đẹp. Sao nó lại mềm thế này hả An An?
- Anh hết giận rồi hả?
- Làm sao nhanh vậy được, vẫn còn đấy chứ nhưng nhìn em cười là bao nhiêu tức tối đi đâu hết rồi ấy.
Cô bật cười thành tiếng, vờ nhăn mặt bóp chân:
- Kể ra chúng ta dễ làm hòa nhỉ? Ngồi thế này ê chân quá, em không đứng được nữa rồi. Anh giúp em đứng lên được không?
Anh nhíu mày nhìn cô âu yếm, dù thừa biết cô đang làm nũng nhưng vẫn ngoan ngoãn ẵm cô lên ghế. Đang mừng thầm vì lừa được anh thì bị anh ném ngay xuống ghế. May mà cái ghế nó êm nhưng cô giả vờ nhăn nhó như đau đớn lắm làm anh giật mình ngồi xuống.
- Anh lỡ tay thôi vì tưởng cái ghế nó đỡ em rồi.
Cô vẫn nhăn nhó kêu đau lưng, anh lo lắng yêu cầu cô nằm úp xuống đế kiểm tra nhưng cô kêu đau không úp được. Suốt ruột, anh định bế lên kiểm tra thì An An cười giòn tan. Anh biết bị lừa nên trừng mắt nhìn, giữ chặt tay cô lại.
- Bây giờ thì sẽ biết lừa anh lãnh hậu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869347/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.