Tỉnh giấc lúc 7h sáng, anh vẫn đang ôm chặt lấy mình trong lòng thì An An nhẹ nhàng trườn ra khỏi vòng tay anh. Nhìn anh vẫn ngủ ngon, cô đưa tay vuốt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Đã 10 năm rồi, anh thay đổi rất nhiều, nhiều tới mức có lúc cô còn không nhận ra anh nữa. Chỉ có ánh mắt và nụ cười vẫn như thế? Ánh mắt anh ấm áp lạ thường, còn nụ cười luôn tỏa ra sự thân thiện, gần gũi. Hôn lên khuôn mặt anh, cô nhẹ nhàng ra khỏi giường tránh làm anh thức giấc.
Ngắm mình trong gương, cô chẳng nhận ra mình, một cô gái hừng hực sức sống với khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt long lanh hạnh phúc, mặc dù chẳng được coi là mĩ nhân nhưng hôm nay tự dưng cô thấy mình đẹp. "Chẳng lẽ chỉ sau một đêm yêu đương nồng nhiệt mà lại khiến phụ nữ đẹp ra sao?". Gương mặt An An đỏ lên xua đi suy nghĩ về đêm qua.
Ra khỏi phòng tắm, An An nhặt xếp gọn lại quần áo vương vãi trên sàn, lấy cho mình bộ quần áo mua giống anh mặc vào người. Cô ra khỏi phòng xuống nhà bếp khách sạn. Sáng nay, cô muốn tự tay làm đồ ăn sáng và pha cafe cho anh. Dưới sự hỗ trợ nhiệt tình từ vị đầu bếp người Pháp thì cô đã nấu xong súp, bánh mì kẹp và 2 li cafe thơm phức. Lên đến phòng, anh đã quần áo chỉnh tề ngồi lướt điện thoại:
- Anh dậy rồi sao? Đừng nói với em là đang chơi điện tử nhé!
Nhanh tay tắt điện thoại nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-la-ca-troi-bao-giong/2869322/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.