Tôi không phải bươm bướm, tôi là chú chim vĩnh viễn cũng không bay ra khỏi cơn bão táp.
Âm thanh khó chịu vẫn vang lên, tôi muốn im lặng ngủ một giấc, chẳng lẽ điều ấy cũng là ước mơ xa xỉ ư? Dường như tôi nghe thấy tiếng hắn gào thét: “Tỉnh lại, em tỉnh lại cho anh, anh không cho phép em ngủ tiếp!”
Không cho phép cái đầu hắn, tôi đã phục tùng quá lâu rồi, lúc này đây dù thế nào cũng không muốn khuất phục. Tôi cố gắng đóng chức năng của đôi tai, rốt cục không nghe thấy giọng nói đáng ghét kia nữa.
Đầu tôi choáng váng mờ mịt, cảm giác có một bàn tay to vẫn nắm lấy tay tôi, ấm áp, rộng lớn, tuy hơi thô ráp nhưng lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc và an toàn, giống như trước đây ba vẫn nắm tay tôi. Tôi yên tâm đặt tay mình trong bàn tay ấy, muốn đặt cả tương lai và cuộc đời mình vào đấy. Tôi nghe thấy giọng nói êm tai của một người trẻ tuổi, hơi quen, nhưng không phải rất quen, “Anh định ngồi đây đến lúc cô ấy tỉnh lại mới thôi?”
”Đúng.” Giọng nói đáng ghét kia vang lên ngay bên tai, “Tôi muốn người đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi tỉnh lại là tôi, tôi không cho phép cô ấy trốn tránh tôi bằng cách này.”
”Sếp ơi, không làm thế được đâu, anh không nghe bác sĩ nói hay sao, cô ấy bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng cộng thêm chứng trầm cảm, anh buộc cô ấy chặt quá, tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng giết cô ấy thôi.”
”Im miệng!” Hắn nổi giận, lúc nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-khong-duoc-phep-cu-tuyet/70805/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.