Trời xanh lam, nắng ấm áp, thảo nguyên mênh mông vô bờ, từng đàn bò, dê chạy dưới tiếng quát lùa của người chăn.
Tôi hít thở không khí khô ráo trong lành gió mát mang lại, cảm thấy khí hậu vùng tây bắc thật thích hợp với mình. Bài hát bị gián đoạn hôm trước đã hoàn thành, tôi còn dựa vào làn điệu dân ca nơi đây để sáng tác thêm một ca khúc về thảo nguyên. Hôm qua mẹ gọi điện tới, hỏi tôi tại sao đi du lịch mà không nói với bà tiếng nào.
Tại sao ư? Vì tôi muốn trốn tránh, cũng muốn lắng đọng suy nghĩ. Tôi phải thừa nhận, Khúc Lăng Phong ảnh hưởng quá nhiều đến mình, tác phong đê tiện mà bá đạo, kiểu dây dưa ngông cuồng mà mạnh mẽ của hắn khiến tôi sợ hãi. Từ lúc mười hai tuổi tôi đã học cách tự hỏi, tự giải quyết vấn đề, tôi biết trốn tránh không phải cách hay, nhưng đối mặt hắn, trừ trốn ra, tôi không còn cách nào khác.
Di động đổ chuông, tôi liếc nhìn, là Phạm Chí Vũ. Anh là học trò mà ba tôi tâm đắc nhất khi còn sống, bây giờ đang tiếp tục nghiên cứu của ông. Quen anh sáu, bảy năm, quan hệ giữa chúng tôi có lẽ thân thiết hơn bạn bè bình thường một chút.
”Alô? Chí Vũ, sao lại có thời gian gọi điện cho em vậy?”
”Thiên Lại, em đang ở đâu?”
”Thảo nguyên, tìm cảm hứng.”
”Anh có việc muốn nhờ em giúp.” Phạm Chí Vũ nói qua một chút, là làm nhạc nền cho quảng cáo công ích. Ba và Phạm Chí Vũ nghiên cứu sự phân giải của hợp chất cao phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-khong-duoc-phep-cu-tuyet/70804/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.