- Cậu nói gì?
Hạ Thiên hỏi lại, vẻ mặt có vẻ không tin lắm. Thiên Minh vẫn bình tĩnh lặp lại:
- Tôi nói rằng nếu cậu thương hại cô ấy thì hãy tránh cô ấy đi... Bởi từ " thương hại " rất lố bịch.
Thanh âm nhỏ, rất nhỏ để không một ai có thể nghe thấy tiếng anh ( trừ Thiên). Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ. Nên tránh ngay từ đầu là tốt nhất. Nhưng... anh đâu biết được người ngồi bên cạnh đang theo đuổi suy nghĩ khác...
Hạ Thiên trầm lặng khi nghe những lời của Thiên Minh. Hơn ai hết anh hiểu tất cả. Anh hiểu từ đó không xứng để anh nói về cô. Anh biết mình đang cố tránh, cố tránh đi tình cảm tốt nhất mà con tim đang từng ngày từng giờ dành cho cô. Có thể ai cũng ngạc nhiên. Tại sao vừa gặp 2 ngày đã yêu? Đúng! Anh cũng đã có suy nghĩ như vậy. Nhưng anh không còn là trẻ con nữa nên anh hiểu rất rõ. Lần đầu khi anh gặp cô, đó là lúc nhìn thấy gương mặt mệt mỏi, tiều tụy vì những chuyện không hay xảy ra với số phận làm cô đau ( đoán mò nhưng lại đúng đấy) nhưng trong đôi mắt anh nhìn vào lại sáng đến lạ thường. Sự kiên cường, bướng bỉnh lại bộc lộ rõ ngay sau đó. Vừa thương lại càng muốn bảo vệ. Hai cảm xúc đó cứ len lỏi trong tâm trí anh rất mờ, rất ảo nhưng cũng rất quen thuộc. Lúc cô ngốc nghếch lơ đãng hay đang đăm chiêu suy nghĩ cực ngây ngô. Lúc lại cười thật tươi, làm nũng mẹ, lúc đó trái tim anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-ket-qua/73432/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.