- Tại sao cái đồ mặt dày như cậu cứ bám theo tôi mãi thế? Cậu có thấy con đỉa đói bao giờ không?
Câu nói của Hạ Thiên mang hàm ý vừa châm chọc vừa bực mình đểu cáng. Câu nói đầu có lẽ Thiên Minh nghe nhiều rồi, còn câu sau chắc chưa nghe bao giờ. Con đỉa lại còn đói? Anh như thế này mà so sánh với đỉa? Cậu ta đang sỉ nhục anh???
- Hạ Thiên! Từ lúc nào cậu coi bạn thân như đỉa thế hả? Cậu... Thôi được! Cậu cho tôi biết...
- Lải nhải ít thôi. Cậu muốn biết về cô bé đó chứ gì? Được. Tôi cho cậu biết. Cô ấy tên Đào Linh. Học 9 Văn trường này. Từ nhỏ mất bố. Bây giờ mẹ đi thêm bước nữa...
Càng nghe lại chẳng thấy liên quan gì đến việc ở chung cả. Thiên Minh khó hiểu hỏi anh:
- Cớ gì đến cậu không hả Hạ Thiên? Cô ấy và chuyện gia đình có liên quan tới việc cậu ở đó không?
Đúng! Càng nghĩ lại chẳng thấy liên quan. Anh nghĩ ra lí do để biện hộ cho mình. Một lí do rất buồn cười:
- Tôi chỉ là cảm thấy cô ấy đáng thương. Cần được thương hại.
" Thương hại?" Hai từ này nói mồm dễ dàng quá. Nhưng nói ra lại cảm thấy nhói tim, gương mặt mang chút tội lỗi nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nhìn sang con người bên cạnh xem anh ta có tìm được khác biệt trên mặt anh hay không nhưng khuôn mặt ấy vẫn vậy. Vẻ đăm chiêu muốn tìm hiểu quen thuộc hiện lên. Thiên Minh thở dài:
- Vậy à? Thiên Minh lạnh lùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-ket-qua/73431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.