Sáng ra anh đã dậy rất sớm để mà chuẩn bị đồ ăn cho cô. Anh muốn bù lại tối qua, bù lại sự chờ đợi của cô để anh lại thấy nụ cười ấy… Nghĩ tới hạnh phúc nhỏ bé trong tầm tay của anh mà không khỏi hạnh phúc. Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ, cô là người đầu tiên mà cũng là người duy nhất tạo ra, chỉ cho anh biết cái gì gọi là hạnh phúc… Sống trên đời gần 20 năm trời, cái vòng tiền bạc danh vọng đã cuốn cuộc sống con người đi quá xa rồi.
Hôm nay thời tiết thật trong lành và bình yên… Như chính lòng anh bây giờ vậy…
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi. Ngon lành như trong tranh… Bữa sáng tình yêu??? Vì sao vậy… Đơn giản mà cô gái nào cũng muốn sự lang mạn này, mì xào mà trên mặt lại có chữ “Sorry” cùng hình trái tim xinh đẹp nữa chứ. Một đĩa hai dĩa ăn, đủ hiểu yêu đến thế nào chứ? Gương mặt anh sáng ngời, trìu mến nhìn bàn ăn không khác gì hoàng tử trong truyện tranh bước ra cả. Gương mặt góc cạnh nhưng cũng không kém phần mềm mại, một tay chống cằm nhìn thành quả… Theo chiều nắng chiếu thì nụ cười càng thêm phần mãn nhãn…
- Linh. Dậy ăn sáng đi em…
- Linh
- Linh
Anh gọi tới ba câu cùng tiếng gõ cửa gấp gáp mà đáp lại chỉ là cửa gỗ lặng thinh. Anh ra sức phá cửa xông vào nhưng thành quả công cốc, cô không hề có trong phòng… Vậy cô đi đâu mới được? Anh thật đáng chết mà, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-ket-qua/3207909/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.