Anh cứ tưởng chỉ cần chịu một bữa cơm này là xong… Ai dè mẹ anh còn không buông tha cho anh. Ngay khi anh vừa đứng dậy, bà đã gọi lại.
- Hạ Thiên. Con đưa Dan ra vườn đi, hai đứa cần hiểu nhau hơn đấy.
- Bây giờ đã là 10h đêm rồi, ngồi ăn cơm mất nhiều thời gian hơn con tưởng, con nghĩ cô ấy nên đi về mai đi học còn hơn…
- Không sao đâu Thiên, Dan đã hoàn thành xong chương trình rồi, anh không cần nghĩ cho Dan đâu.
Dan đưa tay ra nắm cánh tay Hạ Thiên đứng dậy. Bà Hạ tiếp lời:
- Con nghĩ cho con bé quá rồi. Dan xinh đẹp ngoan ngoãn thế này. Hai đứa nên đi dạo cho tiêu cơm đi thôi….
Anh đành lòng phải đưa cô ta ra ngoài vườn, thật khó chịu.
- Cô mau bỏ tay tôi ra.
- Anh muốn biết tại sao mẹ anh mời em tới đây không?
- Tôi thừa biết điều này...
Khi trời đã quá tàn, mọi vật cứ thế chìm lặng... Sao giờ này Thiên vẫn chưa về, nhìn lại chỗ đồ ăn trên bàn mà cô muốn hất tất cả. Giờ là 10h30 rồi... Đào Linh bối rối nên mới sinh ra cảm giác giờ đây. Thật khó chịu mà. Cô không muốn, không biết và không cần hiểu gì hết.
Bỗng...
Tiếng cạch cửa làm cô giật mình, Hạ Thiên nhìn vào trong nhà... Hai người nhìn nhau nhưng mỗi người một cảm xúc. Cô nhìn anh vô hồn tới khi:
- Linh. Anh xin lỗi nha... Anh không cố tình về muộn vậy đâu.
- Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-ket-qua/3207908/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.