Thiên Minh nhìn cô thơ thẩn ăn cơm mà không khỏi cảm thán, đúng là người mới yêu nhau mà… Nhớ nhung da diết phát hờn, tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt dòng suy nghĩ của cô và anh. Cô nhanh chóng cầm điện thoại hứng khởi nghe máy.
- Alo Mama…
- Vâng, con biết rồi… Anh Thiên không có nhà mẹ ạ.
Cô nói chuyện hồi lâu mà cười tít mắt, không biết mẹ cô bảo gì lúc cuối mà nhìn mặt cô có vẻ lo lắng bất thường. Nhìn đồ ăn trên bàn sắp nguội, anh nhấn tay cô rồi chỉ vào đồ ý bảo đồ sắp nguội tới nơi rồi thì cô cũng vừa lúc nói lời cuối:
- Vâng mẹ, con sẽ hỏi anh ấy xem. Cảm ơn mẹ đã hiểu con.
Cô nhìn Thiên Minh mà lòng nặng trĩu. Anh gọi cô mỉm cười đưa cô miếng kimbap ngon lành nhưng cô chẳng thể nào ăn nổi. Minh nhìn cô nháy mắt, ý nói cô cứ nói và anh sẽ hiểu. Cô thở dài sầu não…
- Ban đầu em và mẹ thống nhất với nhau. Cuộc sống của em không yêu đương sớm nhưng em đành phải chấp nhận sự thật em yêu Hạ Thiên. Cuộc sống sẽ vấp váp nhiều hơn, em thật sự không muốn nói với mẹ vì sợ mẹ thất vọng nhưng vẫn phải nói vì có lẽ mẹ chấp nhận vì người đó là Hạ Thiên… Aizzz Nói đi nói lại loanh quanh luẩn quẩn quá đi...
Cô cúi đầu ăn mà trầm mặc, cô khi nghe mẹ nhắc tới chuyện tình cảm mới có chút hoảng hốt nghĩ lại về cuộc sống đã qua… Có chút yêu thương trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-ket-qua/3207906/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.