Cô hứng khởi ra khỏi lớp sau một ngày học dài, vui vẻ vẫy tay chào My và Khắc Huy rồi như thông lệ nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng anh. Cô chắc chắn sẽ vui mừng và chạy lại nắm tay mà anh đưa tới… Cả 3 người cùng đi ra xe trở về nhà nhưng Thiên bảo:
- Minh, cậu đưa Linh về trước. Tôi có chút việc phải đi.
- Ok!
Anh quay sang Linh hôn lên trán cô dịu dàng:
- Em ở nhà cứ ăn tối trước, anh đi có việc rồi sẽ về luôn. Nhớ ngoan ngoãn làm bài đầy đủ.
- Okie! Nhớ về đấy, mất xác ở đâu thì đừng trách em độc ác đuổi anh ra ngoài.
Cô ôm anh thật chặt rồi bỏ ra, từ lúc yêu hình như cô quá phụ thuộc vào anh, đến trên người cô cũng có mùi hương của anh, đôi này làm người ta phát hờn đi được. Vẫy tay tạm biệt nhau bịn rịn, cô khiến Minh cũng phải buồn cười:
- Anh nhìn em mà cứ như đang trong thời loạn lạc, người chinh phu đi chiến tranh mặc người chinh phụ ở nhà ngày đêm mong ngóng da diết kiểu:
“Khắc giờ đằng đẵng như niên,
Mối sầu dằng dặc tựa miền biển xa.”
hả Linh? Bài ý trong “Chinh phụ ngâm của Đặng Trần Côn đấy!
- Anh cũng văn thơ lai láng nhỉ? Kệ em chứ. Lát nữa đi siêu thị với em, em mới học làm món này ngon lắm…
Hạ Thiên nhìn chiếc xe khuất dần sau ngã rẽ thì bấm điện thoại gọi cho ai đó, một lúc sau, con Audi đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-ket-qua/3207905/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.