“Bùi Thành Lương! Anh mau về đi, em nhớ anh rồi”
Nghe cô nói vậy anh liền bật cười và nói “Vâng, cuối tuần này anh về nha. Em mau ngủ đi, hơn 2h rồi”
“Vâng”
Sau khi dỗ cho con sâu rượu ngủ thì anh mới đi tắm rồi lên giường ngủ. Từ hồi vào giới nghệ thuật đến giờ anh đã để con chịu nhiều thiệt thòi rồi nên bất cứ yêu cầu nào của cô anh đều sẽ cố gắng thực hiện cho bằng được.
Sáng hôm sau, đám sâu rượu hôm qua cuối cùng cũng tỉnh dậy. Đứa nào đứa nấy cũng thê thảm hết sức có thể. Tuyết Băng vừa dậy đã nhìn thấy Phương Anh đang ngồi ở ngoài ban công, nhìn lại đồng hồ thì mới có hơn 6h sáng một chút. “Con hâm này hôm nay dậy sớm thế?” Tuyết Băng nghĩ
“Đang nghĩ gì đấy?” Tuyết Băng đi ra vỗ nhẹ lên vai của cô và nói
“Không có gì, nghĩ vu vơ thôi”
Nghe cô trả lời qua loa đại khái như thế Tuyết Băng liền nói “Hoàng Đào Phương Anh, tao với mày chơi chung với nhau cũng được gần 4 năm rồi nhỉ?”
“Ừ, cũng tầm đấy. Có gì sao?”
“Theo những gì tao biết về mày thì nếu không có lí do thì mày sẽ không như thế này đâu”
Nghe Tuyết Băng lo lắng cho mình như vậy, cô liền mỉm cười và nói với cô bạn của mình “Thực sự không có chuyện gì đâu, chỉ là cuối tuần này anh Lương sẽ về ngoài này thôi. Còn giờ thì mau vào nấu đồ ăn sáng đi, tao phải về rồi. Sáng nay còn có tiết nữa”
“Được thôi, có chuyện gì thì phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-chang-trai-khoi-tren/199973/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.