Cả một đêm không ngủ, Doãn Mộ Tư thật sự kiệt sức, ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tống Tư Hàn.
Bàn tay của Tống Tư Hàn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đầy sự mệt mỏi của cô, đáy mắt hiện lên nét đau lòng:"Ngủ ngon em nhé."
Doãn Mộ Tư ngủ không an giấc, bởi vì cô có quá nhiều thứ lo nghĩ.
Cô mơ thấy bản thân quá ngu ngốc không thể quản lý Doãn thị, bị người khác cướp mất, Doãn thị bị hủy hoại trong tay cô.
Cô mơ thấy Lục Vũ Thần toàn thân lạnh lùng nói:"Doãn Mộ Tư, cô là một kẻ ngu ngốc, cuối cùng cũng phải dựa vào tôi."
Bàn tay cô đang đặt trên thành giường, nét mặt đau khổ nhưng giọng nói vô cùng kiên cường nói mớ:"Tôi không cần… tôi không phải kẻ ngốc."
Nghe Doãn Mộ Tư nói mớ, trái tim Tống Tư Hàn càng thêm đau đớn.
Cô vốn dĩ là con gái gia đình hào môn, vốn dĩ phải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng hiện tại cô đang bị cuộc sống vùi dập không thương tiếc, tất cả những thứ này đều chính do anh gây ra.
Nhìn khuôn mặt đau buồn của Doãn Mộ Tư, Tống Tư Hàn xoa tay lên tóc cô an ủi:"Mộ Mộ của anh không phải kẻ ngốc, em sẽ làm được những gì em muốn bởi vì anh sẽ luôn bên em."
Gương mặt Doãn Mộ Tư giản ra, hô hấp cũng dần đều đặn.
Tống Tư Hàn nhìn Doãn Mộ Tư trước mắt thật gần, anh thật sự muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, anh và cô đã rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908427/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.