Doãn Mộ Tư nghe xong liền bật khóc:"Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Nếu như… thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi rừng sâu không thể quay về được nữa.
Vì cô ấy, anh không tiếc cả mạng sống.
Vậy nên, bọn họ nói chính anh là người ra tay ám sát cha cô, ai tin được?
"Thịnh Quy nói cậu ấy bị thương không nhỏ, phải an dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" - Nghe những lời này của dì Hứa, Doãn Mộ Tư lòng càng đau hơn.
Đêm nay gặp gỡ ở Phương gia, cô không dám nhìn anh nhiều, chỉ sợ bản thân không khống chế được, cho nên không hề phát hiện sắc mặt của Lục Vũ Thần không ổn, thậm chí không nhận ra anh bị thương.
Vì cái gì mà tất cả đều không chịu nói ra, đi vào rừng sương mù cũng không nói, bị thương cũng không nói, còn đi đến Phương gia bảo hộ cô, con người này thật sự không muốn mạng nữa sao?
Doãn Mộ Tư nức nở:"Không được, con phải đi tìm anh ấy."
Dì Hứa lại ngăn lại:"Đã khuya lắm rồi, bên kia nhà của Lục thiếu cũng đã ngủ, vả lại hiện tại cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vợ chồng Thịnh Quy đang ở Lục gia, tiểu thư người cũng đừng quá lo lắng."
"Còn có, chuyện tiểu thư mang thai, dì còn chưa nói cho lão gia, ngày mai tiểu thư nên tự nói cho lão gia biết, cũng nên mang lựa chọn của tiểu thư nói ra, xem lão gia có thể tiếp nhận hay không."
Nhìn Doãn Mộ Tư kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908353/chuong-164.html