*Mình sẽ thay đổi cách gọi Tĩnh Anh từ cô->em nha. Đôi khi vẫn sẽ gọi là cô"
Tĩnh Anh tiếp tục theo học nốt cấp ba. Không lâu sau thì cô cũng trải qua kì thi Gaokao một lần nữa. Nhưng giờ mẹ không còn ở bên để động viên cô, cùng cô đi tới quán mì mà hai người thích nhất để giải tỏa căng thẳng nhất. Nhưng biết làm sao bây giờ, giờ cô chỉ có thể tận huởng nó một mình.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, em đẹp như một vì sao sáng chói giữa dải thiên hà rộng lớp. Gương mặt em đã được trang điểm nhẹ nhàng. Đôi lông mày ngang màu nâu nhạt được để tự nhiên. Đôi mắt to tròn hồn nhiên được đánh màu hồng nhạt, cặp má ửng hồng còn đôi môi trái tim thì được bôi một lớp son bóng sắc đỏ cam, là màu đỏ cam nồng cháy.
Em mặc một chiếc áo croptop ba lỗ ôm cổ chữ V để lộ bờ vai thẳng cùng xương quai xanh lộ rõ cùng cặp đào tiên đang phát triển, thấy được vòng eo siêu thon gọn của Tĩnh Anh,bên ngoài khoác một chiếc áo cardigan mỏng cùng họa tiết, bên dưới mặc một chiếc quần jeans ống rộng mau xanh nhạt. Mặc dù chỉ mặc như vậy nhưng cũng đủ để em khiến người khác chú ý.
Hôm nay nụ cười trên môi em có chút gì đó thê lương nhưng vẫn rất rạng rỡ. Có vẻ như có người đã bị thu hút bởi vẻ đẹp và nụ cười ấy.
"Có cần...tôi đưa cô đi không?" - Uyển Đình từ ngoài cửa phòng Tĩnh Anh nói vào
"Tôi đi với bạn rồi nên không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ai-em-moi-hanh-phuc/237536/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.