Thật ra tai nạn “ăn tối với bếp trưởng” trong cuộc họp đối với Châu cũng không quan trọng lắm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, kiến thức động lại có thể đã trả gần hết cho thầy cô, nhưng kỹ thuật mặt dày thì không hề mai một. Cô cùng lắm cứ xem như mình khen bếp trưởng đẹp trai nên muốn ăn tối chung với ổng vậy, mặc dù lúc nói ra không biết mặt mũi ổng ra sao!
Người kia cũng xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí thẳng tay chỉnh cô bé không chút nương tay. Lúc thì đỡ khây đựng đồ ăn phải thế này, lúc thì đĩa đồ ăn chỉ có người đó được đụng vào, cô xem ra có muốn ngại cũng không có thời gian, chỉ dám cuối mặt dán chặt vào khay đặt đồ ăn, miệng không ngừng xin lỗi.
Đứng cả buổi trời không nghỉ ngơi, lại còn là ngày đầu tiên, hai chân người mới chưa gì đã rã rời, cảm giác đau chết đi được. Canh lúc khách hàng không ở gần, công việc không nhiều, cô bé lén vào khu bếp đồ ngọt, ngồi xổm trên hai chân.
Bếp trưởng: Hey, are you alright? (Này, em ổn không?)
Châu giật mình đứng phắt dậy, nhìn thấy đối phương là ai, lòng không tự hỏi số mình có phải cầm tinh con rệt không. Con người này không nói không rằng lại đứng kế bên cô, tình hình này có thể bị nói là “trốn việc hoặc tác phong không nghiêm túc, chuyên nghiệp” không nhỉ? Cô hoảng sợ, chỉ dám lắc đầu.
Bếp trưởng: Are you okay? (Em ổn không?)
Người trước mặt vẫn kiên trì lắc đầu, không dám hó hé lời nào. Đợi một lúc, cô he hé liếc mắt nhìn người kế bên, khi bốn mắt chạm nhau mới biết mình vẫn bị theo dõi, lòng không khỏi thở hắc ra một hơi “Đúng là oan hồn chưa tan!”