Tần Nguyệt Miên cười lạnh: “Trầm Nguyệt sơn là nơi ngươi muốn đi thì đi sao, cho dù ta không ngăn cản ngươi, ngươi cũng không đủ bản lĩnh để đi xuống núi, không tin ngươi có thể cứ thử một lần.” “Ta đang muốn thử một lần đây.” Nói xong, hai tay ôm quyền, không cam không nguyện mà nói một tiếng: “Cáo từ!” Liền đi qua Tần Nguyệt Miên, hướng cửa đi. Tần Nguyệt Miên nhìn hắn, nhưng không ngăn trở, chỉ là lạnh lùng mà cười. Tiêu Di vốn tưởng rằng Tần Nguyệt Miên tất nhiên sẽ không để hắn ly khai đơn giản như vậy, cũng sớm dự định cùng hắn đấu một trận; ai biết, đi tới trước cửa, cư nhiên cái gì cũng không có phát sinh, Tần Nguyệt Miên ngay cả gọi y một tiếng cũng không. Tình hình như thế, y vốn là hẳn phải cao hứng, nhưng không biết vì sao, lại có điểm không vui. Tiêu Di nghĩ thầm, có lẽ là bởi vì y đã rất hiểu rõ Tần Nguyệt Miên, biết hắn càng là bất động thanh sắc, thì càng có một bụng âm mưu quỷ kế, cho nên mới thấy không yên tâm đi. Tay Tiêu Di đã cầm trên cánh cửa, vừa đẩy môn ra, một chân y đã bước ra thềm cửa, Tần Nguyệt Miên chính là vẫn không phản ứng gì. Tiêu Di đứng ở cạnh cửa, đột nhiên dừng lại. Hắn quay đầu, nhìn Tần Nguyệt Miên, hai người đứng nhìn nhau, cũng không chịu nói. Một lát, Tiêu Di mới nói: “Ngươi lại có chủ ý gì đây?” “Ngươi đi thì đi, còn quản ta đang suy nghĩ cái gì ư? Hay là nói ngươi còn luyến tiếc sao?” Tiêu Di hừ một tiếng: “Ta luyến tiếc? Ta chỉ sợ ngươi ở sau lưng giở trò thủ đoạn tiểu nhân gì đó, âm mưu tính kế với ta.” Tần Nguyệt Miên nhìn sắc mặt y, bỗng nhiên lại cười: “Ngươi Tiêu Di nói thì sẽ giữ lời, ta Tần Nguyệt Miên nói thì sẽ không tính sao? Ta nếu nói không ngăn cản ngươi, nhất định không ngăn cản ngươi. Bất quá, nếu như ngươi vẫn không có biện pháp hạ sơn, vậy phải nói thế nào?” Tiêu Di nhìn hắn cười, trong lòng càng thêm vạn phần nghi hoặc, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) mà nói: “Ngươi đừng hòng nói khích ta. Tốt nhất là ngươi nên giữ lời, mà cho dù không giữ lời, điều này cũng không có vấn đề gì, dù sao giỏi lắm cũng chỉ là một cái tính mệnh mà thôi. Nhưng muốn ta hướng ngươi khuất phục, tuyệt đối là không có khả năng!” Tần Nguyệt Miên buông tay: “Vậy ngươi thế nào còn không đi?” Tiêu Di đối với hắn nhìn lại nhìn, nghĩ sự tình sẽ không đơn giản như vậy, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hắn dù có làm cái gì, thì ”binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm” (*). Thế là nói rằng: “Ta tất nhiên đi, ngươi nói ta còn nghĩ muốn ở lại chỗ này chắc?” (* Binh lên thì tướng đánh, nước lên thì dụng đất chặn. Ý chỉ mặc kệ đối phương sử dụng thủ đoạn nào, luôn luôn sẽ có phương pháp đối phó tương ứng. => nghĩa được lấy từ Phong Tinh các
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]