Tần Nguyệt Miên lại đưa cái chén đến bên miệng của Tiêu Di, Tiêu Di nhưng làm thế nào cũng không chịu uống. Hai người đều không chịu nhượng bộ trước, ngươi tới ta đi giằng co một hồi lâu.
Tần Nguyệt Miên cuối cùng đành thở dài: “Sau khi trúng ‘túy yên mê’, nhất định phải uống nhiều nước trà, bằng không đối với thân thể tổn thương rất lớn. Như vậy đi, ngươi uống chén trà này, ta liền đem mọi chuyện nói rõ ràng cho ngươi, ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’, thế nào?”
Tiêu Di thầm nghĩ, ngươi nếu không hạ độc ta, đem ta mang tới đây, ta sao lại bị trúng “túy yên mê”? Lại như thế nào đối với thân thể sẽ tổn thương? Thế nhưng miệng vẫn nói: “Ta tự uống.”
Tần Nguyệt Miên cười, cầm cái chén đưa vào trong tay y.
Tiêu Di ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiện thể đem cái chén một lần nữa đặt trên kỷ án (bàn nhỏ)bên giường: “Tần Nguyệt Miên, ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì nữa đây?”
Tần Nguyệt Miên vô tội nhìn hắn: “Tiểu Di, ngươi thật là oan uổng cho ta rồi. Ngươi nếu như sớm một chút đáp ứng ta, ta chẳng phải là sẽ không làm việc như thế, cũng không phải suy nghĩ nhiều vậy a?”
Tiêu Di cả giận nói: “Tần Nguyệt Miên! Ngươi đừng hòng ta sẽ đáp ứng ngươi!”
Tần Nguyệt Miên thấy y tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, mang theo ý cười tiến về phía trước, vươn ngón tay thon dài trắng noãn, xoa nhẹ trước ngực Tiêu Di: “Tiểu Di đừng nóng giận, chọc tức thân thể sẽ bất hảo. Ta thực cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/202407/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.