Tiêu Di nói: “Đa tạ hảo ý của tiền bối. Chính như lệnh công tử nói, vãn bối tới Trầm Nguyệt sơn cũng không phải một hai ngày, cảnh sắc trong núi cũng thấy không sai biệt lắm. Ngày mai vãn bối liền chuẩn bị hạ sơn, còn muốn trở về phòng thu thập hành lý, sẽ không làm phiền Tần tông chủ.” Tần Nguyệt Miên nghe y nơi tới “Ngày mai hạ sơn” dĩ nhiên là có một chút do dự, sắc mặt càng thêm xấu. Tần Cẩm Hoa nhưng vẫn cười nói: “Tiêu thiếu hiệp ngày mai muốn đi sao? Thế nào lại vội vàng như vậy? Ta sớm nghe nói Tiêu thiếu hiệp võ công cao, nhân phẩm lại chính trực, là nhân vật trẻ tuổi xuất chúng trong chốn võ lâm, chính ta còn cảm thấy hân hỉ (vui mừng) khi được gặp. Nhưng chưa có dịp nói chuyện, ngươi lại hạ sơn. Tại sao không tái ở đây mấy ngày?” Tiêu Di lắc đầu nói: “Đa tạ tiền bối hảo ý, bất quá sinh thần phụ thân vãn bối cũng đã sắp tới. Hàng năm vào ngày sinh thần của gia phụ, là người Tiêu gia tất nhiên phải về tổ trạch (nhà) chúc mừng, ta ngày mại đi, này cũng là phải khoái mã gia tiên (ra roi thúc ngựa) mới có khả năng kịp, làm sao có thể tái trụ?” Tần Nguyệt Miên nhịn không được quay đầu nhìn y một cái. Chuyện này, Tiêu Di nhưng chưa từng có nói qua với hắn. Nhưng hắn nghĩ lại, tự mình đem Tiêu Di coi như ái nhân, Tiêu Di lại không hẳn đem hắn để ở trong lòng, hà cớ mọi chuyện muốn cùng mình nói rõ? Không khỏi lại lập tức dời đi đường nhìn. Tần Cẩm Hoa thấy thần tình hai người, biết nhất định có sự, nhưng khổ nỗi chỉ mới vừa hôm qua xuất quan, không biết tình hình cụ thể, không cách nào khuyên giải, liền nghĩ tự mình đi hỏi qua Mộ Dung Thanh Hoa một chút rồi mới quyết định, nói: “Đã như vậy, để Ly Nghiên trước tiên hầu hạ thiếu hiệp trở về phòng nghỉ tạm. Tối nay gia yến, là tiệc chúc mừng của khuyển tử, cũng là tiệc tiễn biệt thiếu hiệp, ngươi nhất định phải tới.” Tiêu Di vội vàng đáp ứng, liền theo Ly Nghiên ly khai. Y không dám quay đầu lại nhìn, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt Tần Nguyệt Miên vẫn đang dõi theo bóng lưng y. Tần Cẩm Hoa nhìn thoáng qua nhi tử đang thất hồn lạc phách, lắc đầu, vỗ vỗ vai Tần Nguyệt Miên, cũng xoay người đi. ********************************************** Tiêu Di trở lại trong phòng, ngay cả ngồi cũng không ngồi, lập tức thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, buộc thành một cái bọc, đặt lên bàn. Y vốn tưởng rằng, một tháng qua đi, đoán là Tần Nguyệt Miên lại thống khổ như thế nào cũng có thể nguôi giận. Đâu nghĩ đến, hôm nay vừa thấy, cuối cùng lại là thần sắc như vậy, xem ra chấp niệm của Tần Nguyệt Miên đối với y xác thực rất sâu. Điều này càng làm kiên định quyết tâm rời đi của Tiêu Di. Dây dưa như vậy nữa, tuyệt đối không có kết quả tốt gì. Thu thập xong hành lý, Tiêu Di vốn dự định nhìn hồ sen sau núi một chút. Tuy rằng hai người từng ở nơi đó chia tay trong buồn bã, thế nhưng Tần Nguyệt Miên dẫn y đến hồ sen thì y trong lòng vừa mừng rỡ vừa cảm động, y là vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Lại không biết, một vài đệ tử Trầm Nguyệt Tông cùng y giao hảo nghe nói y muốn hạ sơn, đều tới cửa đến cáo biệt, cũng đều khuyên y không nên ly khai Tần Nguyệt Miên. Tiêu Di một bên tiếp đãi, một bên giải thích, bất tri bất giác liền đã tới buổi tối. Ly nghiên qua gõ cửa, dẫn y đến tiền thính trong đại sảnh. Đệ tử Trầm Nguyệt Tông hầu như đều tham dự, còn có không ít các giang hồ hào hiệp đến chúc mừng, kín người ngồi quanh các bàn. Tần Cẩm Hoa để Tiêu Di lưu lại, cũng là đến ngồi ở vị trí chính. Lúc Tiêu Di đi qua, cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhìn y, làm y thực cảm thấy xấu hổ. Ẩm thực của Trầm Nguyệt sơn luôn luôn là cực kỳ được chú trọng, hôm nay lại là một ngày quan trọng như vậy, đương nhiên càng được làm thêm chú tâm, nhưng Tiêu Di lại chỉ cảm thấy không nuốt nổi, như ngồi trên đống lửa. Tần Nguyệt Miên rõ ràng đang an vị bên cạnh y, nhưng căn bản ngay cả nhìn y một cái cũng không, lúc Tiêu Di hướng hắn kính rượu, đều là hời hợt mà tránh đi. Mà ngoại trừ Tần Nguyệt Miên, toàn bộ những con mắt của người khác tựa hồ đều chăm chú trên người y, những nhãn thần này hầu như không ngoại lệ mà đều mang theo hiếu kỳ cùng nghiền ngẫm. Rượu qua ba lần, Tiêu Di rốt cuộc nghĩ vô pháp nhẫn nại, bỗng nhiên đứng dậy, lấy việc uống rượu hơi choáng đầu làm lý do, vội vã rời khỏi bữa tiệc. Y vừa đi ra phòng khách, lại nghe đến phía sau truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên là có người cũng theo y đi ra. Tiêu Di tim đập đột nhiên tăng nhanh, nghĩ thầm chẳng lẽ là Tần Nguyệt Miên đuổi theo? Nhưng hắn hôm nay nói rõ không muốn cùng mình nói chuyện, lại làm sao có thể sẽ ở lúc này đuổi theo chứ? Y bỗng nhiên quay đầu lại, có phần hơi sửng sốt, đứng ở phía sau y cư nhiên lại là Mộ Dung Thanh Hoa! Mộ Dung Thanh Hoa lộ ra tiếu dung lười nhác, nói: “Không phải Tần Nguyệt Miên đuổi theo ra, ngươi nghĩ thấy thất vọng rồi sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]