Từ sau hôm đó, trong một tháng, Tiêu Di hầu như không có gặp lại thân ảnh Tần Nguyệt Miên.
Tuy rằng Tần Nguyệt Miên cũng không có không chiếu cố y, vẫn là phái Ly Nghiên lanh lợi cùng hai nha đầu khác, mỗi ngày theo trước theo sau, dốc lòng chăm sóc. Tuy rằng Tiêu Di cũng cùng mấy sư huynh đệ củaTần Nguyệt Miên kết làm bạn tri kỉ, cùng nhau ở Trầm Ngyuyệt sơn du ngoạn. Thế nhưng, thiếu Tần Nguyệt Miên bồi bên người, Tiêu Di đột nhiên bắt đầu thấy có điều tịch mịch.
Mới lúc đầu đương nhiên chưa có cảm giác gì đặc biệt, nhưng qua mấy ngày, vẫn như cũ không có người khuôn mặt xinh đẹp kia bên cạnh, Tiêu Di lại lúc nào cũng nhớ tới hắn, Tần Nguyệt Miên nhanh mồm nhanh miệng, tiếu ý hơi tà ác cùng với sự ôn nhu nơi đáy mắt, hiện tại hồi tưởng bỗng dấy lên cảm giác phi thường ngọt ngào.
Suy nghĩ đẹp như thế này tuy rằng vừa xuất hiện sẽ bị Tiêu Di từ trong lòng mạnh mẽ đè xuống, nhưng càng gần tới kỳ hạn ba tháng, tần suất tưởng niệm lại càng cao hơn, cao đến mức Tiêu Di vô luận thế nào cũng không thể không chú ý đến tình hình hiện tại. Y thậm chí bắt đầu âm thầm kỳ vọng thời gian có thể qua chậm một chút, chợt phát giác chính mình lại tuyệt không muốn ly khai Trầm Nguyệt sơn.
Chỉ có điều, y vẫn là phản phản phục phục (hết lần nàu đến lần khác) tự nói với chính mình, ly khai mới là đúng đắn, cũng khống chế bản thân không được đi tìm Tần Nguyệt Miên. Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/1311761/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.